Em đã cố chìm vào giấc mơ
để nắm tay những điều đẹp đẽ
nhưng liên miên ý nghĩ
lẫn lạc tiếng mưa rơi.
***
Mưa sũng ngực đêm
gió bốn bề nhàu nhĩ
nào ai biết
trong bóng đêm bao nhiêu hoa rụng
và mùi hương tuyệt vọng tàn phai
bỗng sợ vực sâu mù tăm
vội vàng gom lại ý nghĩ.
***
Em đã cố chìm vào giấc mơ
để nắm lấy những điều đẹp đẽ
nào ai biết
im lặng vỗ về cho đôi mắt khép
đêm vẫn vỡ ra rấm rứt giọt buồn...
Lời bình
Ai đó nói rằng mộng mơ sinh hạ những bài thơ. Ấy vậy, có đôi khi, con người đành bất lực vì những mộng mơ không thốt nên lời một cách trọn vẹn trong dáng vẻ của câu từ, vần điệu. Tôi tin rằng với bài thơ “Mất ngủ”, Trần Ngọc Mỹ đã có những mộng mơ nên thơ.
Đọc thơ, trong khoảnh khắc nào đấy là một cơn đồng thiếp, đẩy linh hồn mình vào cõi mộng để giao tiếp với một linh hồn khác. Trong giấc mơ im lặng mà thấp thỏm của Trần Ngọc Mỹ, ta nhận ra những dư vang đẹp đẽ và vực thẳm mù tối, phảng phất bay lên những ám ảnh tuyệt vọng, tàn phai. Đó là một giấc mơ day dứt buồn.
Giấc mơ chập chờn không trọn vẹn hay chỉ là những mộng tưởng cố để vỗ về một nỗi âu lo, một hoài vọng xa xôi? Nhưng, từ giọt lệ ngân ngấn trên khóe mi kia, ai bảo là chiêm bao không có thật?