Ta lại về nơi
không ai chờ đợi
chỉ nỗi buồn
tựa cửa thờ ơ
Hoa giấy rơi thảng thốt trước nhà
những mảnh trời vừa nguội
***
Chiều buông
bóng ta đổ về ta
nhức nhối
Bụi đường
Tóc rối
Lược cũng hững hờ
***
Ta về nhen lại những ước mơ
ngùn ngụt cùng hoa giấy nở
Giữa những cánh hoa
những tàn tro
ta nhặt nỗi cô đơn còn ấm lửa.
Lời bình
Như thế nào là cô đơn? Là một mình, một bóng, hay cả chiếc bóng kia cũng thu lại trong mình, đổ về ta, chạy trốn ta, giấu vào bên trong trong những thờ ơ, thảng thốt, hững hờ hay nhức nhối. Không còn ai nữa cả, ngay cả chiếc bóng thân quen, gắn bó tưởng không bao giờ có thể chia tách ấy.
Cô đơn là một trạng thái tâm lý. Cô đơn cũng là khởi nguồn của nhiều sáng tạo nghệ thuật. Trong cô đơn, những mầm suy tư, cảm xúc cựa mình trỗi dậy. Với bài thơ này, Nguyễn Bảo Chân đã tưới tẩm cho hạt mầm cô đơn ấy bằng buổi chiều trống trải, bằng tóc rối, bụi đường và những bước chân buồn bã trở về .
Hình tượng ám ảnh nhất trong bài thơ là hoa giấy trước hiên nhà. Màu hoa, cánh hoa ấy như một niềm mơ ước hạnh phúc, giờ thảng thốt không thành. Khoảng trời nào đã tắt, đã nguội lạnh, đã tàn tro? Bài thơ cô đơn và thật buồn. Nhưng, trong nỗi cô đơn ấy, người ta không tuyệt vọng. Màu hoa, sắc máu, ánh lửa vẫn nhen lên những dự cảm ấm áp cho ngày sau.