1.
Về tắm mưa
Môi tím lạnh ký ức trần như nhộng
Em bỏ ta từ thơ dại
Bầy nòng nọc cũ hoá thân lâu rồi.
2.
Đi qua và soi vào vũng sân rêu
Rập rờn tan theo giấc mơ thiếu nữ
Tìm đâu màu môi son em gạch non.
3.
Gào thét lời luân vũ nửa đêm
Rơi trong cõi chết mái nâu già
Trong nỗi thất vọng bầy quạ đêm qua bỏ tổ
Mưa bắt đầu từ em
Ta bắt đầu hoang vu trở lại.
4.
Chồng chất lên tôi
Những tháng mưa nhiệt đới
Tổ khúc của lá và dây leo mời gọi.
5.
Con đường xưa vũng bùn cạm bẫy
Ta trượt về nơi xa nhau
Em vàng như Xuyến Chi
Hoá nắng bên trời.
Lời bình
Thơ Vũ Dy mang nét hoang vu của một tâm hồn luôn nhạy cảm với điều gì âm thầm khuất lấp, xa xôi, quên lãng. Có lẽ, từ sâu trong tiềm thức, những âu lo về sự tan vỡ chưa bao giờ ngủ yên.
"Đoản khúc mưa" là những vệt trở về, từ ký ức thơ dại, từ giấc mơ thiếu nữ. Mọi thứ đã phai đi như màu son non trên môi em, như dấu mưa trong mắt em, ta hoang vu từ ngày đó.
Bài thơ được gợi tứ bởi cơn mưa, cũng có thể là nước mắt, nhưng rõ rệt hơn là những vùng loang nhạt nhòa của cảm xúc về những điều đã đi qua, đã đẩy trượt hai ta về những phía xa nhau. Phía này chồng chất những cơn mưa nhiệt đới, phia em về Xuyến Chi hóa nắng.
Bài thơ đẹp với nhịp điệu chậm buồn và những rung ngân khe khẽ của dòng cảm xúc. Dường như, phía sau vệt mưa, một ánh nhìn xa xôi nào còn mang màu nắng như là niềm ước ao về phía bên trời.