Ta khát em cơn mưa tháng tám
đêm nghe giọt châu báu lưng trời
Lý Sơn mùa cá đi chìm ghềnh xanh một dải
tháng tám người về nắng thiêu ngoài bãi.
***
Đêm là quán biển
rủ nhau về náu nương một đám
bia ngất say một mớ cầm ca
người hát xanh ngời thiên lý
và trên môi mùi tỏi nồng cay.
***
Hồ đợi mưa trên núi
Những mắt cá buồn không nói
trên ký ức loài chim
giấc mơ trôi qua có hình hài mây trắng
ly cà phê còn thơm vị biển
người đi chiều sóng cũng ngậm ngùi.
***
Tháng tám khát em
cơn mưa giấu mặt
ta cứ rong qua những miền trưa chang chang
những ngày khô đợi người đỏ mắt
hồn tiền nhân về đâu trong mộ gió?
thuở biển xanh cuồng nộ nuốt người.
***
Đêm gió mặn trên vai nghiêng xuống
bờ khuya sóng đập
lênh đênh một khúc sa kỳ
nỗi buồn vỗ mặt.
***
đêm đầy ma mị
ta về xanh ngắt
giữ riêng cho
một trùng dương xa thẳm biệt người.
Lời bình của TS Nguyễn Thanh Tâm
Thơ Vũ Dy thường ẩn chứa một nỗi hoang vu rất lạ. Dù viết về núi hay về biển, về tình yêu hay tình bạn, trong những lời thơ ấy cứ vọng lên sắc thái của ly biệt, xa khuất hay mất mát. Có lẽ, trong sâu thẳm của con người này, những dự cảm hoang liêu vẫn luôn thường trực ám ảnh.
Bài thơ Giữ riêng mình một trùng dương ngắt xanh là cơn khát về biển cùng nỗi hân hoan hạnh ngộ. Những lời hát xanh ngời thiên lý, nơi ký ức của loài thiên di tụ lại, mắt cá buồn, hồn tiền nhân, qua mộ gió, qua cơn mưa giấu mặt, qua triền trưa chang chang, qua ngàn khuya gió mặn trở về. Một khúc sa kỳ mấy thuở lênh đênh, lịch sử của miền thẳm xanh ấy ma mị hiện ra trong chiều sóng ngậm ngùi.
Dự cảm phiêu tán điêu linh cứ ám ảnh tôi mỗi khi đọc thơ Vũ Dy. Có thể anh sẽ khác đi trong những bài thơ tôi chưa đọc, nhưng với Giữ riêng mình một trùng dương ngắt xanh, tôi tin rằng dự cảm kia vẫn chưa thôi vẫy gọi Vũ Dy.