Anh ơi cứ ngủ yên
Đã có em thức đợi
Tóc anh vờn cỏ rối
Cho tay em lần tìm.
***
Nhịp thở dội vào tim
Em lặng nhìn anh ngủ
Đời bao nhiêu thì đủ
Nếu chúng mình yêu nhau?
***
Thương câu hát ban đầu
Ngỡ ngàng và vụng dại
Em chờ mong mê mải
Những điều chưa gọi tên.
***
Xin anh cứ ngủ yên
Trong vòng tay nồng ấm
Tình yêu khi vĩnh huyền
Có bao giờ ngừng đập…
Lời bình
Nếu căn cứ trên nhịp điệu trôi chảy liên tục và khá bình lặng của cảm xúc, có thể đoán rằng bài thơ Thương câu hát ban đầu thành hình rất nhanh từ khoảnh khắc đầy tâm trạng của người con gái đang yêu. Tứ thơ dâng lên trong ý niệm tình yêu vĩnh huyền, trong những đợi chờ và gìn giữ, cả trong vỗ về che chở đã bén rất nhanh vào hình tượng anh nằm ngủ trong vòng tay tình yêu.
Một cảm nhận đi suốt bài thơ là sự bao dung, dịu dàng của người phụ nữ. Chúng ta sẽ nhận ra điều ấy khi đọc nhiều hơn những bài thơ tình được cất lên từ trái tim phụ nữ trên xứ sở này.
Bài thơ của Lê Trúc Anh là một khoảnh khắc, ngưng đọng và vĩnh hằng hóa tình yêu. Cũng phải thôi, trong hơi ấm của vòng tay, trong nhịp đập kỳ diệu của tình yêu, người ta chẳng bao giờ nghĩ đến giới hạn. Đời bao nhiêu thì đủ / Nếu chúng mình yêu nhau? Chẳng phải đó mới đúng là nhịp sống của yêu đương và tuổi trẻ ư?