Sài Gòn buộc tôi vào ngọn gió
Thổi tôi bay ngang dọc những con đường
Những con đường giấu kín vết thương.
***
Sài Gòn nhuộm tôi vào màu nắng
Sáng mênh mang từng nhịp phố dài
Cây lá gọi nhau những mùa tình ái
Nắng tràn lồng lộng
Gió lướt trên sông
Phố trong veo sạch bong hơi thở
Nơi đám đông rực lửa
Mình tôi ngồi chờ đợi hoàng hôn
Bên ly bia sánh màu của nắng
Giữa ngổn ngang bàn ghế
Và người
Tiếng chạm ly tiễn một ngày sắp tắt
Tôi giấu tôi vào những môi cười
***
Bàn bên đôi trai gái vừa chớm đôi mươi
Buộc vào nhau rối từng khoảnh khắc
Mặc chuyến xe cuối cùng nhích vào ngày mới
Mặc lao xao sông vắng đêm trôi
***
Sài Gòn buộc tôi vào ngọn gió
Chở tôi qua ngày tháng năm dài
Hun hút thẳm sâu lòng con hẻm cũ
Đủ ngân lên tiếng gọi ban đầu
Tôi như chiếc neo tìm bến
Sài Gòn thả vào từng nỗi nông sâu…
Lời bình
Giữa một ngày Hà Nội mưa, Nhật Minh đọc cho tôi nghe một bài thơ viết về Sài Gòn. Đôi mắt chập chờn dâng lên ngày tháng đã qua, thành phố phương Nam gợi lại những yêu thương còn nguyên màu nắng.
Bài thơ thành hình từ nỗi nhớ. Một nỗi nhớ hừng lên vẻ náo nhiệt, mênh mang, rộng dài và sâu thẳm. Nắng, gió, con đường, dòng sông, cây lá, hẻm cũ, ghế bàn, người xe, nụ cười và những khoảnh khắc rối bởi của yêu thương… tất cả làm nên nhịp thở của thành phố.
Thành phố ôm tôi vào nhịp sống bộn bề của nó, hay tôi giấu vào lòng mình bóng hình của phố? Gần gũi, thân thương, khỏe mạnh, phố sạch bong hơi thở, phố cười nhòa lên màu nắng, rực lên những hân hoan đông đúc của điệu sống phương Nam.
Có một cái tôi trữ tình vừa trở về từ phố. Hương, vị, thanh âm của phố còn vấn vít vào trong nhịp điệu của bài thơ. Bởi thế, nhịp điệu của ký ức nhanh ở quãng đầu, mà chơi vơi, hụt hẫng về sau. Ấy là khi người ta nhận ra đã rời xa thành phố ấy. Tiếng gọi yêu thương cứ vọng về trong chơi vơi như thế. Những nỗi nông sâu chắc vẫn đợi một lần nào lòng ta neo vào phố.