Vào một buổi tối năm 2015, tôi ngồi cạnh một quan chức câu lạc bộ xem một trận đấu giữa Barca và Atletico Madrid ở Camp Nou. Khi trận đấu bắt đầu, anh ấy nói: “Nào, hãy xem Messi”.
Đó là một cảnh tượng kỳ lạ: từ sau tiếng còi khai cuộc, Messi chỉ dạo chơi xung quanh hàng phòng ngự đối phương và dường như bỏ qua quả bóng. “Trong vài phút đầu tiên, anh ấy chỉ đi dạo trên sân”, vị quan chức giải thích. “Messi đang xem xét từng cầu thủ đối phương, vị trí của anh ta và cách hàng phòng thủ đối phương ăn khớp với nhau”.
Messi lưu trữ các quan sát đó vào bộ nhớ hình ảnh của anh. Có thời điểm ở những phút đầu tiên, trung vệ Javier Mascherano của Barca chuyền bóng cho anh, và Messi chỉ để bóng lăn ra ngoài đường biên.
Dường như siêu sao người Argentina vẫn chưa sẵn sàng để thi đấu. Đây là một thói quen trong mọi trận đấu của Messi. Guardiola, huấn luyện viên cũ của anh giải thích, “sau 5-10 phút, cậu ta có một bản đồ trong mắt và trong não, để biết chính xác khoảng trống ở đâu trên sân, và bức tranh toàn cảnh là gì”.
Messi là một cầu thủ bóng đá bị người ta “bỏ qua” một cách kỳ lạ. Anh ta xuất sắc một cách... tự nhiên, trong một khoảng thời gian quá dài đến nỗi chúng ta coi sự xuất sắc đó là một điều hiển nhiên! “Cậu ta là một cầu thủ từ trò chơi PlayStation”, Arsène Wenger nói. “Giống như một bộ phim hoạt hình vậy”, Samuel Eto'o cho biết. “Một nhà ảo thuật gia”, một bình luận viên hét lên. Do đó, tôi muốn thử làm rõ và soi sáng điều kỳ diệu này.
Vào một buổi sáng tháng 2 đầy nắng tại khu phức hợp huấn luyện Joan Gamper, khi thật không công bằng cho bất kỳ ai phải thực hiện công việc luyện tập nhàm chán ở một thành phố thiên đường như vậy, tôi thấy Messi lướt ngang qua tôi vào bãi đậu xe của các cầu thủ. Một người đàn ông nhỏ bé, đội mũ lưỡi trai trên chiếc xe crossover sang trọng của nhà tài trợ, lại bắt đầu một ngày làm việc của mình tại văn phòng.
Điều đó khiến tôi suy nghĩ về cách Barca quản lý siêu sao này hằng ngày, và những gì Messi đã làm tuần này qua tuần khác kể từ khi ra mắt đội một vào năm 2004. Barcelona đã biến một nghệ sĩ solo thành cầu thủ đồng đội như thế nào? Làm sao câu lạc bộ giữ được sự ủng hộ của siêu sao Argentina lâu đến như vậy?
“Chiến lược Messi” của Barca - định hình toàn bộ tổ chức xung quanh người nhân viên số một của họ - trong 15 năm qua có thể là dự án quản lý nhân sự dài hạn thành công nhất trong lịch sử bóng đá. Nhưng chiến lược đó cũng thành công vì sự nghiệp của Messi trùng với kỷ nguyên “thân thiện với các ngôi sao” nhất của môn thể thao này.
Messi có thói quen bỏ qua quả bóng ở đầu mỗi trận đấu. |
Chương này sẽ kể lại câu chuyện của Messi cho đến khoảng năm 2015. Khoảng thời gian sau đó, khi mà FC Barcelona đã thoái hóa thành FC Messi và kết thúc bằng sự ra đi của Messi, sẽ được trình bày trong các chương cuối cùng của cuốn sách.
Tôi đã không phỏng vấn Messi. Tôi đã cẩn thận để không sử dụng hết sự ưu ái của Barca đối với mình, và hiểu rằng yêu cầu có riêng 15 phút với anh ấy sẽ khiến tôi vượt quá giới hạn, ngay cả khi cho rằng chính câu lạc bộ này đã sản sinh ra anh ấy. (Không ai ở Barcelona dám nói Messi phải làm gì!).
Điều đó cũng có lẽ sẽ không đáng. Messi đã bước đến tuổi 30 mà chưa từng nói một câu thú vị nào trước công chúng! Đồng nghiệp của tôi, John Carlin, người đã phỏng vấn anh ấy hai lần, nói rằng nếu được đề nghị cơ hội thứ ba, anh sẽ từ chối. Ngay cả sau khi Messi lớn tuổi hơn và bắt đầu chịu trò chuyện, siêu sao Argentina hầu như không có khuynh hướng giải thích về nghệ thuật chơi bóng hay quyền lực của mình tại Barca.
Mà cũng không rõ là anh ấy có thể giải thích được những điều đó hay không nữa. Thay vào đó, tôi đã cố gắng hiểu Messi bằng cách quan sát anh ta kỹ lưỡng, và lắng nghe những người đã theo dõi anh ta kỹ hơn.