Ai rót rượu vào trăng
Sương như mắt thiếu phụ về dĩ vãng
Đêm
Lang thang lang thang lang thang
***
Ngực đồi già lau lách cỏ hoang
Nghe trong đất lời tiên tri huyền bí
Chẳng biết dữ hay lành
Những vì sao âm ỉ
Tranh Mountain lake night của David Bigelow. Nguồn ảnh: fineart. |
Ai rót rượu vào trăng
Lênh láng quá làm sao chịu nổi
Em thành kỷ niệm rồi
Cái buồn không nắm được
Cái buồn tan lễnh loãng quanh mình
***
Thân suối mềm rung rinh
Vục tay vớt
Chạm bóng gầy chới với
Lành lạnh câu thơ rơi
Lời bình của TS Nguyễn Thanh Tâm:
Dù Nguyễn Bình Phương có bảo rằng đây là một bài thơ đã cũ, thì tôi vẫn muốn đọc lại. Thơ hay có bao giờ cũ. Linh Nham đêm, đó là một khoảnh khắc hay là một ám ảnh trong cõi siêu hình của Nguyễn Bình Phương? Chính xác thì đó là khoảnh khắc nỗi ám ảnh siêu hình kia hiện ra với dáng vẻ đơn độc và có phần kỳ bí.
Đọc thơ, tiểu thuyết, tạp văn của Nguyễn Bình Phương đã nhiều, tôi cảm nhận mỗi chữ, mỗi câu đều được viết ra một cách rất chậm rãi, khó khăn. Đó là sự khó khăn trong tư duy lựa chọn, nhằm kiếm tìm một hình thức biểu đạt đầy đủ, cô đọng nhất về mọi sắc thái.
Linh Nham đêm hiện ra với khí hậu huyền bí. Sự huyền bí mà chẳng biết dữ hay lành, làm con người hoang mang. Rõ ràng, hạt nhân của bài thơ là một cảm nhận mơ hồ về điều gì đó sắp xảy ra hoặc đang âm thầm diễn ra. Dù có bảo rằng, chẳng biết lành hay dữ, nhưng sao cứ thấy lo lắng và hơi sợ. Những hình ảnh mang sắc thái điềm triệu đưa người đọc vào thế giới của linh thị - Lành lạnh câu thơ rơi!