Anh lại choán đầy tâm trí em
Như dòng suối mùa mưa bị choán đầy bởi thác ngàn lũ núi
Ơi anh
Mặt trời hoang dã đến nao lòng
Hãy lãng quên và cho em những ngày quên lãng
***
Em cần tĩnh lặng
Để thu xếp những ý nghĩ ngổn ngang
Như người đi xa trở về
thu xếp đồ đạc trong căn nhà bừa bộn
***
Em ngắm nhìn những chùm quả xám nặng đung đưa
Và nhớ về màu hoa tím cũ
Và mái tóc em đang ngày một ngắn lại
Vì không đủ sức đợi chờ
Và cả vị trí khuất lấp ấy trong cuộc đời
Dường như cũng không có thực
Và anh
***
Dẫu đang ở rất gần
Hãy lãng quên và cho em những ngày quên lãng
Em xin sự tĩnh lặng này
Để lẩn vào góc tối
Đắm mình trong nỗi sợ những ngày xa
Lời bình
Và, trở về tĩnh lặng là một bài thơ hay của Đinh Thị Như Thúy. Trong tiết nhịp chậm rãi, có phần thảng thốt, thơ như lời từ biệt. Từ biệt tình yêu, từ biệt chính mình.
Tứ thơ gợi lên từ một sự thức nhận về tình yêu và vị trí của mình trong cuộc tình có lẽ mang nhiều uẩn khúc. Đó là sự trải lòng về phận vị của người phụ nữ. Không đủ sức để đợi chờ, không an lòng với những khuất lấp, sợ hãi những điều không có thực là nguồn cơn của cảm thức quay về.
Em xin một sự tĩnh lặng để sắp xếp lại lòng mình, để nhớ lại màu hoa tím cũ, để quên lãng những đam mê như thác ngàn lũ núi. Tình yêu hoang dã như mặt trời, liệu rồi có trở thành hư vô, như anh?