Chiều nay em cho con bú. Ngoài kia từng chân kiến đang đi, từng cánh ong vẫn còn đang vỗ. Nơi anh về trú ngụ là ô trời xanh trong mắt em cười. Hạnh phúc nào bằng ta bên nhau thảnh thơi, như được xoải mình nơi chân đê cát mịn. Anh hôn lên ngực em căng đầy thơm mát, chiều ngọt ngào cánh cò cánh vạc, qua môi anh khẽ đậu xuống hồn. Căn phòng mình chẳng còn những bức tường bao quanh và không gian thành thời gian thánh thiện, khi anh mải mê nhìn vầng ngực em dâng đầy như biển, cứ thu mình tìm vào miệng con be bé xinh xinh...
Nghe đâu đây có tiếng thạch sùng điểm nhịp, hay những giọt nước xa xưa đang rơi vào vại nước nhà mình.
Lời bình
Cách mở đầu của bài thơ đậm chất văn xuôi. Với cách mở đầu này, cấu trúc ngôn ngữ thơ truyền thống bị thách thức và phá vỡ, đồng thời đặt người đọc vào một sự hoài nghi, chí ít cũng là một sự cuốn hút về cái lạ.
Những hình ảnh đẹp về cuộc sống đương thành, đương vận động là tín hiệu đầu tiên gợi lên chất thơ. Nơi đó, những dấu chân của bầy kiến, tiếng vỗ cánh của bầy ong, nhịp thở của đứa con sơ sinh, hạnh phúc ngập tràn đang dâng lên trong em, trong anh là những sắc thái diệu kỳ cho lòng người an trú.
Chất thơ nằm trong những chuỗi ngôn ngữ giàu hình ảnh, nhịp điệu, có độ rung ngân và âm vực rộng, kết thúc bởi những thanh bằng có xu hướng cao, bổng. Cảm giác lâng lâng trong niềm hân hoan vì hạnh phúc giản dị, đơn sơ, đời thường nhưng rất đỗi thiêng liêng khiến cho cấu trúc hình thức khá hồn nhiên, tự do, không bị lệ thuộc vào khuôn khổ tiên định nào.
Có điều gì quý hơn cảm giác bình yên khi ngắm nhìn “em cho con bú” và cái miệng xinh xinh thơ trẻ đang ngậm vào sự sống. Có điều gì đáng tiếc hơn khi chúng ta đã để mất đi những hạnh phúc ngọt ngào mà bình dị giữa cuộc đời này. Lắng đọng qua nhiều thời gian trước khi lặng lẽ rơi trong vại nước hiên nhà, giọt nước xa xưa cất giữ trong lòng mình những ngọt ngào, tươi mát của sự sống.