Tháng sáu nắng tràn nóc phố
Em về nhạc ve mang mang
Dấu chân tròn như nước mắt
Hôn nhau qua cánh điệp vàng.
***
Chiếc nơ đã thành kẻ lạ
Cột chặt tàn tro anh rơi
Mắt em trong như khung kính
Hát lên tình khúc không lời.
***
Em dang tay cùng tháng sáu
Cả nồng nhiệt, cả hững hờ
Ai đó gọi mình tha thiết
Thả trôi sông một câu thơ.
***
Còn không ly cà phê tím
Chiều loang nhòe mất nhau rồi
Tháng sáu như là cổ tích
Đắm say cũng chỉ một thời.
Lời bình
Bài thơ hình thành từ cảm xúc về một thời đắm say đã qua. Tháng sáu, mùa phượng hồng, mùa điệp vàng, mùa nắng tha thiết và mùa của tuổi trẻ cuồng nhiệt. Ở đó, có nụ hôn, có dấu chân, có ly cà phê tím, và chắc là có cả những câu thơ đã nở ra từ miền cổ tích.
Thế mà thành kẻ lạ! Thế mà thành tàn tro! Thế mà nhòe mất nhau trong chiều tháng sáu. Những câu thơ xuôi tay về phía hững hờ, có thể đã bỏ mặc một lời gọi thiết tha. Ai gọi ta? Một tháng sáu tràn nắng, một người vừa thành xa lạ, hay ta gọi mình khi vừa tỉnh một cơn say? Bài thơ nhẹ nhàng, có một ít dỗi hờn, phần nhiều hơn là sự an ủi chính mình.