Em là cây bá hương
Trên đồi anh sương trắng
Thung lũng chiều yên lặng
Nghe cơn mơ vang dài
Em nhìn mây bốn phương
Anh nhìn em vô vọng
Hai chúng ta mong ngóng
Những điều không của mình
Ngày lại ngày bên nhau
Lời nào rồi câm nín...
***
Sẽ chẳng ai hiểu nổi
Vì sao cây bá hương
Và ngọn đồi sương bạc
Có nhau mà cô đơn
Lời bình của TS Nguyễn Thanh Tâm:
Nỗi cô đơn làm ngày đông càng trở nên buốt giá. Hơi lạnh chen vào khoảng giữa của hai tâm hồn im lặng, gần nhau bên nhau đấy mà sao vời vợi cách xa. Cái nhìn xa xôi hay vô vọng chứng thực những hiện diện thầm kín không dành cho nhau.
Bài thơ của Nguyễn Thiên Ngân như một lời tự thú, nhỏ nhẹ tội nghiệp nhưng không thể nào khác được, cũng không hiểu được. Thế nào là có nhau? Mà đã có nhau bao giờ chưa? Thế nào là cô đơn? Lời nào rồi câm nín?
Cơn mơ vang dài trong thung lũng chiều kia làm khoảng cách trở nên mênh mông hơn như em, như anh và những gì không thuộc về mình. Tự nhiên, bài thơ đặt vào lòng ta một bông tuyết nhỏ, ánh lên màu bạc của mùa đông dằng dặc cô đơn.