Bạn có thể chuyển sang phiên bản mobile rút gọn của Tri thức trực tuyến nếu mạng chậm. Đóng

Trung Quốc bắt tay Mỹ lãnh đạo thế giới?

Trong mô hình đặt ra giả thiết trật tự thế giới mới, khả năng G-2 mà trong đó Mỹ và Trung Quốc cùng lãnh đạo thế giới được đặt ra. Nhưng liệu điều này có khả thi?

Trung Quốc bắt tay Mỹ lãnh đạo thế giới?

Trong mô hình đặt ra giả thiết trật tự thế giới mới, khả năng G-2 mà trong đó Mỹ và Trung Quốc cùng lãnh đạo thế giới được đặt ra. Nhưng liệu điều này có khả thi?

>>  Philippines chi gần 2 tỷ USD mua vũ khí
>>  Ngắm các thành phố Đông Nam Á về đêm

Nhà kinh tế học C. Fred Bergsten là người đầu tiên phổ biến thuật ngữ G-2 cho quan hệ đối tác chiến lược Mỹ - Trung. Trong cuốn sách xuất bản năm 2005 có tựa đề Mỹ và nền kinh tế thế giới, ông lập luận rằng không có bất kỳ thách thức nào căng thẳng có thể được giải quyết mà thiếu sự hợp tác Washington - Bắc Kinh.

Mỹ và Trung Quốc là hai nền kinh tế lớn nhất thế giới, hai đất nước thương mại lớn nhất và cũng là hai nước gây ô nhiễm nhất. Trung Quốc là "chủ nợ" lớn nhất thế giới; Mỹ lại là con nợ lớn nhất thế giới.

Sẽ không thể nào tái cân bằng nền kinh tế thế giới, tiếp lực cho các cuộc đối thoại thương mại toàn cầu, đối phó với biến đổi khí hậu và kiểm soát các vấn đề xuyên quốc gia khác trừ khi Washington và Bắc Kinh cùng chia sẻ các kế hoạch, chi phí và cả rủi ro.

Quan hệ đối tác Mỹ - Trung không nhất thiết phải thể chế hóa. Về vấn đề an ninh (từ Iran cho tới Triều Tiên, quan hệ Ấn Độ - Pakistan và Israel – Palestine) dựa trên sự tương thuộc phức tạp, thắt chặt tương lai của hai quốc gia.

Nhưng Washington và Bắc Kinh sẽ mất gì để hình thành nên một quan hệ đối tác như vậy?

Trước hết, Bắc Kinh phải quyết định xem liệu họ có chấp nhận điều này hay không. Đó không đơn giản là vấn đề tiếp tục mở rộng nền kinh tế. Trung Quốc cần một tầng lớp trung lưu lớn, giàu và tự tin có thể đóng vai trò nhất định trong thành công của chính quyền.

Trung Quốc cũng có thể tạo nên một sự cân bằng bền vững trong nền kinh tế của họ, bằng cách chuyển đổi cho nền tảng tăng trưởng – từ việc phụ thuộc nặng vào xuất khẩu, nay chuyển sang tiêu thụ nhiều hơn trong nước – nhưng không đến mức tách rời khỏi người tiêu dùng phương Tây và tách biệt Trung Quốc với các nền kinh tế lớn khác trên thế giới. Thế hệ lãnh đạo kế tiếp của Trung Quốc có thể sẽ phải coi sự hợp tác với Washington như là một cách thức đầu tư hiệu quả (nhưng khá tốn kém) vào một hệ thống toàn cầu hoạt động vì lợi ích của Bắc Kinh.

Điều trái ngược là, một mô hình G-2 chỉ gồm Mỹ và Trung Quốc có thể buộc các nhà hoạch định chính sách của Trung Quốc tránh sự mở rộng quá lớn về mặt quân sự. Vì điều này có thể làm trệch hướng rất nhiều nguồn lực, xa rời nhu cầu tái cân bằng lại nền kinh tế và tạo ra một nền an sinh xã hội bền vững cho lớp dân số già.

Do đó, Bắc Kinh có thể sẽ phải dựa vào sức mạnh quân sự của Mỹ để đưa những thiện ý toàn cầu ra bên ngoài khu vực châu Á. Điều này cần tới một mức độ tin tưởng giữa đôi bên (mà trước nay chưa từng có).

Về phía Mỹ, nền kinh tế sẽ phải phục hồi đủ mạnh để thuyết phục những người đóng thuế rằng, Mỹ sẽ lại có thể đủ sức để đầu tư vào một chính sách ngoại giao tham vọng hơn. Các nhà lập pháp của Mỹ cũng phải đảm bảo rằng, việc tái cân bằng lại nền kinh tế giữa hai quốc gia đang có lợi cho Trung Quốc, chắc chắn thu hẹp khoảng cách giàu nghèo giữa hai quốc gia. Việc này không khiến công chúng Mỹ ác cảm với Trung Quốc nhưng việc kết hợp giữa các mối đe dọa chung và quan hệ đối tác về các vấn đề an ninh có thể sẽ trở nên thường xuyên.

Tuy nhiên, trong thế giới G-2, không nhất thiết phải có thêm một siêu cường hoặc một liên minh các cường quốc có đủ tiềm lực chính trị và kinh tế để cạnh tranh với Mỹ hay với Trung Quốc. Trong kịch bản này, Liên minh châu Âu bị chia rẽ từ bên trong hoặc bên ngoài theo hướng ít năng động hơn trong tương lai. Nhật không thể hồi phục kinh tế và các cường quốc mới nổi như Ấn Độ, Brazil, Thổ Nhĩ Kỳ và các quốc gia khác đang trỗi dậy không đủ mạnh để đóng một vai trò độc lập trên trường quốc tế. Trong kịch bản đó, thì vai trò lãnh đạo của Mỹ và Trung Quốc là không thể thiếu được.

Tuy nhiên, có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến việc một mô hình G-2 không khả thi. Trước tiên, chưa từng có tiền lệ về một quan hệ đối tác đa chiều bền vững giữa hai cường quốc mạnh nhất thế giới, đặc biệt là khi họ có các hệ thống chính trị và kinh tế khác biệt. Trừ khi các sự việc đẩy Trung Quốc theo hướng cải cách cơ bản và thị trường tự do, còn nếu không thì rất khó để đặt lợi ích của hai quốc gia cùng theo một hướng lâu dài.

Cũng không có gì đảm bảo rằng lãnh đạo Trung Quốc đủ tự tin để đảm nhận vai trò đó của đất nước. Nhiều người kêu gọi xây dựng mô hình G-2 trong nhiều năm nhưng trong số những người đó, không có ai là người Trung Quốc. Một thời kỳ G-0 đầy biến động như hiện nay khó có thể thay đổi điều này.

Thêm vào đó, nhiều khả năng là cả Mỹ và Trung Quốc sẽ không trỗi dậy từ G-0 cùng với một sự tự tin mới – đặc biệt là khi nhìn vào các kế hoạch cải cách của Trung Quốc tham vọng như thế nào và giới trung lưu của Mỹ bất ổn ra sao.

Hơn nữa, khó mà hình dung được rằng, Trung Quốc và Mỹ sẽ chỉ là hai quốc gia duy nhất trỗi dậy từ G-0 mà không hề hấn gì. Bất kể điều gì xảy ra với khu vực đồng tiền chung châu Âu, lực lượng nhân công đầy kỹ năng của châu Âu và truyền thống sáng tạo của họ sẽ thúc đẩy phát triển và cho thấy sức bền lâu dài của họ. Nhật Bản cũng vậy, họ đã có nhiều bước lùi, nhưng đó vẫn là nền kinh tế lớn thứ 3 thế giới. Không có bất kỳ lý do nào khiến người ta tin rằng tăng trưởng trong các quốc gia nổi trội hàng đầu sẽ chậm lại tới mức tước đi cả tầm ảnh hưởng ngày càng tăng của họ.

Tăng trưởng có thể chậm nhưng chỉ có một thảm họa toàn cầu thực sự mới đẩy cả thế giới về một thế giới hai cực.

Theo VNN

Theo VNN

Bạn có thể quan tâm