Tác phẩm The Bathers của Renoir, 1916. Nguồn: arthive. |
Sau cuộc đấu giá ở New York tháng 5 năm 1887, trong đó có năm bức tranh của Renoir, một cuộc triển lãm thứ hai dành cho tác phẩm của các họa sĩ Pháp được mở ở đây.
Durand-Ruel đã chọn lọc các tác phẩm, trong đó không có bức nào được Renoir sáng tác. Hoãn từ tháng 12 năm 1886 đến tháng 5 năm 1887, triển lãm New York lần thứ hai, không giống như lần đầu, không phải chỉ là triển lãm của giới nghệ sĩ Ấn tượng.
Nó có tác phẩm của Delacroix, Courbet, Jean-Léon Gérôme (1824-1904), Puvis de Chavannes (1824-1898), cùng với Renoir, Sisley, Pissarro và Monet. Triển lãm được nhiều người yêu thích, nhưng do vấn đề thuế, Durand-Ruel không bán được bức tranh nào.
Những người tắm
Năm 1885, Renoir bắt đầu chuẩn bị cho một sáng tác lớn mà ông dựa trên nhiều sự ảnh hưởng, trong đó có Ingres, Michelangelo, François Girardon (1628-1715), Raphael và François Boucher (1703-1770).
Ý định của ông là ca ngợi hình tượng phụ nữ khỏa thân trên tranh mà thế giới sẽ đặt nó ngang hàng với tác phẩm của các bậc thầy của quá khứ.
Các hình ảnh khỏa thân ngoài trời mà ông gọi là “Những người tắm” đã thường xuất hiện [trên tranh ông] từ trước. Những bức tranh khổ lớn này được làm với tham vọng vượt qua tất cả.
Ông tạo ra hơn 20 hình nghiên cứu chuẩn bị, từ những ký họa đơn giản đến những hình vẽ phấn màu chi tiết, hay những bức màu nước trông như ngọc.
Những người tắm (The Bathers) là một sáng tác được làm tỉ mỉ, tả những phụ nữ trẻ da trắng như sứ, đang thư giãn bên một dòng sông, phô ra vẻ phồn thực trong một khoảnh khắc mà họ thoải mái tận hưởng, một sáng tác làm đúng kiểu “truyền thống”.
Những người mẫu chính của ông là hai người mà ông yêu thích, Aline và Suzanne Valadon.
Tác phẩm là điểm cao trào của năm năm ông đã bỏ ra để khám phá “tinh thần Phá cách bất quy tắc”, chủ nghĩa Hiện thực, chủ nghĩa Ấn tượng và chủ nghĩa Cổ điển. Nó có mục tiêu thu hút thị hiếu tư sản và đồng thời chép theo những phong cách mà ông thán phục.
Với nhiều ảnh hưởng và ý định như vậy, không ngạc nhiên rằng cuối cùng nó đã không thành công. Ông trưng bày tác phẩm này ở Triển lãm Hội họa và Điêu khắc Quốc tế lần thứ sáu của Petit, được tổ chức đồng thời với triển lãm New York 1887.
Ban đầu các bạn ông đã kinh ngạc khi thấy nó, nhưng chỉ vài ngày sau, Renoir viết cho Durand-Ruel ở New York: “Triển lãm của Petit đã mở cửa và đang diễn ra không tồi... Để phán xét về bản thân thì khó. Tôi nghĩ tôi đã tạo được một bước tiến trong sự đánh giá của công chúng, một bước nhỏ, nhưng cũng là một cái gì đó”.
Tuy nhiên, những đánh giá tiêu cực tăng lên. Trong nỗ lực của ông theo đuổi các phong cách cổ điển, ông bị cho là đã mất đi một phần thoải mái tự nhiên và sự năng động.
Gặp Pissarro
Cuối tháng 9, Renoir thăm Murer ở Auverssur- Oise, tại đó Pissarro nhập hội với họ. Pissarro và Renoir vốn không nhất trí về điều này, vì ông không thích phong cách “khô khan” của Renoir, còn Renoir cũng cảm thấy như vậy với những thử nghiệm kỹ thuật vẽ điểm màu của Pissarro. Tuy nhiên, họ [vẫn] vui lòng nối lại tình bạn.
Vài tháng sau, Pissarro viết cho bạn là Lucien: “Tôi đã nói chuyện phiếm với Renoir khá lâu. Anh ấy thú nhận với tôi rằng mọi người, Durand, những người bảo trợ cũ, bắt đầu phàn nàn về anh, lấy làm tiếc cho những cố gắng để thoát khỏi thời kỳ lãng mạn của anh ấy”.