Bạn có thể chuyển sang phiên bản mobile rút gọn của Tri thức trực tuyến nếu mạng chậm. Đóng

Tình vẫn còn đau

Thì ra, sau tất cả, quãng thời gian cũng không thể xóa nhòa tình yêu mà cô dành cho chàng.

[…]

Chàng họa sĩ thả lỏng người trong bồn tắm của cái khách sạn 5 sao nổi tiếng bậc nhất ở mảnh đất phồn hoa này. TP.HCM của chàng khác quá. Mới chỉ bốn năm. Thời gian là dài hay ngắn? Chàng chẳng thể định, chỉ biết ngần ấy ngày trôi qua chàng vẫn u uẩn về ánh mắt của cô hôm chia tay.

Ngày đó, chàng ra đi theo suất học bổng từ một trường mỹ thuật danh giá của thành phố Paris. Bỏ lại hàng me xanh dọc con đường Lý Tự Trọng, mà chiều nào chàng cũng đèo cô thơ thẩn suốt buổi.

Cô làm trong một ngân hàng nước ngoài có văn phòng đại diện ở cái tòa nhà cao hơn ba mươi tầng, nơi góc phố có cây me già tán rộng nhất đám me hai bên đường. Góc phố có cái quán cà phê cóc, hay liêu xiêu mỗi bận gió xạc xào lá me rơi chênh chao.

Họa sĩ nghèo với chiếc xe cà tàng cùng mớ màu nước lúc nào cũng lấm lem đôi tay. Lấy việc chép tranh đổi cơm áo gạo tiền hàng tháng. Những đêm cô ở lại, là những đêm gã hạnh phúc nhất.

[…]

Đắn đo rất nhiều lần, cô mới tìm đến buổi triển lãm của một chàng họa sĩ Việt kiều, vừa đoạt giải vàng thế giới với bộ tranh Hoa Mỹ Nhân.

Lúc cầm tờ báo trên tay, cái tên ấy, đập ngay vào mắt cô tức khắc. Là chàng. Sau bốn năm, chàng về, nụ cười rạng rỡ. Nhiều người săn đón. Một bức tranh có giá mấy chục nghìn USD.

Là chàng, nhưng lạ lẫm phù phiếm. Bờ vai xương xẩu ngày nào, chừng như đã đắp lên một mớ da thịt bóng bẩy. Đôi tay lấm lem màu nước xa xưa, giờ trịnh trọng tinh tươm vẫy chào kiêu hãnh.

Là chàng, nhưng chẳng phải ngày xưa.

Cô hẫng nhẹ.

Giọt nước mắt hôm tiễn đưa chẳng thể níu giữ. Mầm sống cựa quậy tượng hình trong cô cũng chẳng đủ để chàng khước từ cái đam mê. Chàng buông tay giữa đám đông nháo nhào nơi sân bay. Cô chết giấc trong mình cả cuộc đời.

Minh goi nhau la cung anh 1

Sách Mình gọi nhau là cưng. Ảnh: Q.M.

[…]

Hồi ấy, anh gặp cô tại phòng khám riêng với lời đề nghị ngập ngừng bỏ đi một mầm sống vừa mới chớm nở.

Đó là một buổi tối muộn, trời buông gió, lồng lộng. Cô là vị khách cuối cùng. Anh đưa ánh mắt dò xét cô gái trẻ đang gầm mặt xuống. Tại sao? Câu hỏi làm cho những nỗi đau chực trào. Cô khóc nấc nghẹn. Anh chẳng thể thăm khám, chỉ khuyên cô bình tĩnh mà về, mai hãy quay lại.

Anh cho cô số điện thoại cá nhân, cũng như những cô gái non dại khác. Khi cô chuẩn bị rời đi. Bất giác anh cảm thấy lòng bất an. Lần đầu tiên anh đề nghị chở một bệnh nhân của mình về tận nhà. Cô từ chối. Anh cương quyết.

Anh chủ động nhắn tin hỏi han chuyện thai kỳ. Hướng dẫn cô mọi thứ cần chuẩn bị cho chuyến vượt cạn. Tháng thứ tư của kỳ thai, khi cô xuất hiện với đôi gò má còn in hằn vết đỏ, thể trạng yếu ớt. Anh lại quyết định sẽ đưa cô về nhà.

[…]

Anh cưới cô ngay tháng sau đó. Lễ cưới giản đơn nhưng đầy đủ mâm quả và lấp lánh vòng vàng. Cha mẹ cô cười tươi như hoa.

Anh cũng cười. Cô cũng cười. Anh bảo, cứ nương tựa vào nhau mà sống. Nhân duyên trong cuộc đời này, đôi khi cứ như một thưởng ngoạn đường hoa. Mình thích đóa này, mình lựa nhánh kia, nhưng rồi đều không ưng ý. Cuối đoạn đường chỉ còn lại một bông mà thôi.

Thời gian không trả ai về lại vạch xuất phát cả. Mình luôn bị cuốn trôi mải miết theo cái vòng luẩn quẩn xuân hạ thu đông thế thôi. Ngẩng đầu lên, chỉ còn đúng một bông mà thôi.

Đó là duyên phận. Là đoạn đời này, cô phải thương anh. Anh sẽ thương cô. Mình thương nhau. Cái tình thương này nó lớn lao hơn cả tình yêu. Nó bao hàm cả sự bao dung và hy sinh.

Đứa bé ra đời mang họ của anh. Anh đặt cho nó cái tên Thương. Hoài Thương.

Giữa những người thưởng lãm đang rảo quanh căn phòng, bất giác chàng chú ý đến cô gái mặc chiếc đầm đỏ mận tôn lên nước da trắng, mái tóc cắt cúp ngang bờ vai, nhuộm một màu nâu hạt dẻ suôn mượt.

Không dưng chàng cứ đảo cặp mắt quanh cô gái ấy, dù hiện tại, cô gái đang đứng ở một góc khuất nhất căn phòng, và quay lưng lại với chàng. Bức tranh mà cô gái đang đắm chìm vào, là bức mà chàng đã vẽ cách đây hơn sáu năm.

Một bờ vai buông hờ hững giữa chiếc giường ngang khung cửa sổ. Ánh trăng dát vào từng khung cửa, lọt những vệt sáng hắt lên đường cong đầy quyến dụ thanh xuân. Căn phòng bừa bộn giá vẽ, khung tranh, màu nước. Căn phòng của tình yêu, của ký ức.

Bức tranh chỉ hai gam màu trắng và đen. Đối lập nhưng hòa quyện. Bức tranh chàng đã vẽ người tình mình sau một lần mặn nồng. Một thời trai trẻ bụi bặm với người con gái luôn dành tất cả cho chàng, vì chàng. Vậy mà...

Chàng tiến đến gần, mỗi một bước chân là một lần tim đập dồn. Lạ thế! Càng gần hơn, chàng lại càng muốn vươn đôi tay mà vịn vào cái bờ vai ấy, hình như rất quen... mà cũng rất lạ!

Cô quay lại khi nghe một hơi thở cận kề mình. Là chàng... Ờ, giờ là một họa sĩ tài ba. Cô quay gót, chạy thật nhanh về phía cửa. Bỏ lại đằng sau lưng tiếng kêu với một âm vang nức nở từ chàng. Hình như cô nghe bờ môi mình mặn và tanh mùi máu. Những bước chân chạy là những cái cắn môi theo.

Thì ra, sau tất cả, quãng thời gian cũng không thể xóa nhòa tình yêu mà cô dành cho chàng. Trái tim luôn có những nhịp đập nghiệt ngã. Thì ra, sau tất cả, tình vẫn còn đau.

[…]

Chuyến bay muộn ngay khuya hôm đó đưa chàng về lại đôi bờ sông Seine, về lại cái thành phố tình yêu, với những đêm mơ màng bên khung cửa sổ và đóa hoa mỹ nhân của riêng mình. Khác chăng lần này chàng đã để quên con tim lại Sài Gòn.

Chàng họa sĩ lãng du lại sẽ miên di bước đường phiêu bạt với những cảm hứng cùng mớ màu mực. Chàng chấp nhận rời xa cô, vì hơn ai hết chính anh ấy mới là một bến đỗ an yên cho cuộc đời cô. Đâu cứ gì phải giành lấy cái tình yêu ấy về phía mình.

Huống chi đó lại là lỗi lầm ích kỷ chàng đã gây nên. Người Pháp họ vẫn nói, yêu nhau không nhất thiết phải cố chấp đi chung một con đường. Mà yêu nhau chính là nhìn người yêu mình hạnh phúc và bình yên, dẫu đi trên hai con đường khác nhau.

Trúc Thiên / NXB Văn hóa - Văn nghệ TP.HCM

SÁCH HAY