Phương Thanh: 'Đàn ông rất chiều tôi'
"Tôi nhận ra mình không được vượt quá giới hạn của sự chiều chuộng. Mỗi khoảng thời gian đều cho tôi những câu chuyện, bài học, cho nên đàn ông cũng là một trong những người đi cùng tôi", giọng ca "Trống vắng" chia sẻ.
>> Phương Thanh trưởng thành trong chua và đắng
>> Phương Thanh lột xác thành quý ông cô đơn
Phương Thanh thời tóc ngắn trong cuộc hẹn là một chân dung khôn ngoan và đằm thắm. Tất nhiên, tính cách bạt mạng và chân tình của chị vẫn còn đầy đủ. Cuộc phỏng vấn tại một quán cóc khuya ven đường. Người đàn bà duyên số vất vả này đang hạnh phúc? Người đàn ông nào nuôi dưỡng nổi sự bạt mạng và tính cách rất đàn bà trong cô? Và một chân dung Phương Thanh, trong những cuộc tình, trong lòng người đàn ông của cô, sẽ là thế nào?
Khuya. Ánh đèn đường làm rõ hơn những vũng nước dưới lòng đường, trời thoáng lạnh. Quán cóc về đêm đông người. Cuộc hẹn với người đàn bà từng trải, cứng rắn trong những bản tình ca ngọt ngào. Giữa những ồn ào, Phương Thanh rất đằm, mỗi câu chuyện chị kể cũng đứt quãng nhiều khó hiểu, về tình, về nghề và kiếp số người đàn bà.
Người đàn ông từ tiền kiếp
- Cách đây hơn chục năm, chị từng là người đàn bà khuấy động cả sân khấu Sài thành. Bây giờ, người ta vẫn nhắc về người đàn bà đó nhưng với nhiều cụm từ mỹ miều hơn. Vẻ như trong chị luôn có ma lực ưu ái bao quanh thì phải?
- Từng có một thời, giọng tôi nghe thảm thiết, đau đớn khiến người nghe phải lặng im. Đến tận bây giờ, tôi vẫn không lý giải được tại sao tôi lại hát như thế. Những ngày đầu tiên đó khổ vô cùng, kinh nghiệm hát không có, kinh nghiệm yêu cũng không. Nhưng tại sao giọng mình khóc như vậy? Tôi càng sợ hãi, chúng lại ùa về thường xuyên.
Tôi thấy rõ ràng là mình đã rất đau khổ, nỗi đau đớn của tiền kiếp gắn với một người đàn ông. Và chắc chắn đã có sự ngang trái giữa tôi và anh ấy và nó sống trong cảm giác linh cảm của tôi. 10 năm, dù vui hay buồn, dù hạnh phúc đến tột cùng thì khoảng trống vẫn ùa về. Cho nên Trống vắng, Hãy để em ra đi, Vì em yêu anh trở nên thê lương như một tiếng kêu thảm thiết. Khán giả động lòng, khản giả tin tôi hát thật chứ không phải đang cố gắng thể hiện. Cùng nỗi sợ hãi, tôi thành công. Bây giờ tôi vớt mình ra rồi, khoảng trống cũng ít xuất hiện, không dày vò, dằn vặt. Tôi lại sống cuộc sống thật, hát thật bằng cảm xúc tôi có. Như vậy gọi bằng ánh hào quang ư? Tôi không rõ.
- Liệu chị có nhạy cảm quá không? Đó có thể là chất nghệ sĩ được đặc cách riêng?
- Tôi rất nhạy cảm, nhưng không đến nỗi mù quáng để tâm hồn bay bổng rồi không thể phân định thực tế, quá khứ. Tôi thấy chúng rõ ràng, cảm nhận nỗi đau rất lớn. Tôi đi tìm chúng, tôi trốn chúng thì mọi thứ lại càng hiện rõ. Tôi còn tưởng mình không vực dậy được. Người ta nói, quá khứ cộng hiện tại sẽ ra đáp số tương lai. Riêng tôi không biết được quá khứ nên tôi để chúng cứ trôi tự nhiên. Chúng đến tự nhiên thì cứ bình thản cho chúng gặm nhấm, rồi chúng cũng sẽ đi tự nhiên.
- Lúc đó, chị có suy nghĩ sẽ nương nhờ một người đàn ông để xóa bỏ khoảng trống đó không?
- Tất cả là cảm giác và linh cảm. Mờ mờ ảo ảo thì xóa bằng cách nào? Đúng, quen một người để quên một người. 10 năm tôi gặm nhấm trong khoảng trống đó thì người đàn ông chỉ ở với tôi đến 4 năm. Anh ấy bỏ đi lặng lẽ. Tôi rút ra rằng, chẳng ai có thể giúp tôi lấp chúng ngoài bản thân tôi.
- Người ta nói xem bói có thể ra tất cả. Chị có tò mò với gợi ý này?
- Khi đó làm gì nghĩ được nhiều như bây gờ. Khoảng trống là những cảm xúc lần trở về, còn thực tế mình còn nhiều khoản phải lo, phải tính. Tất nhiên, bây giờ tôi biết đi coi bói có thể biết được ít nhiều. Nhưng tôi không muốn như vậy. 15 năm đứng trên sân khấu, tôi thấy mình hồn nhiên, dễ sống lắm. Biết trước điều xấu lại đâm lo lắng, điều tốt lại vác cái mác tự tin thế nào cũng gắn với thất bại. Nên thôi, sống hôm nay cứ lo “bơi” hết ngày, 2 ngày sau, 3 ngày sau hẵng tính cách mình “bơi” hôm đó thế nào.
- Phương Thanh vẻ ngoài mạnh mẽ, nam tính. Những điều này, không khó tin nhưng hơi bất ngờ vì lối chị chọn khá nhẹ nhàng?
- Trước đây tôi bốc đồng lắm, ai đụng vào tôi thế nào lửa cũng cháy hừng hực. Lúc đó, tôi nghĩ cái mình làm được to tát lắm, người chạm vào đó tức chạm vào lòng tự ái của tôi. Tính tôi rất xấu, nóng giận là đập đồ. Ngày xưa tôi không bao giờ nghe lời mẹ nhưng từ ngày tu tâm dưỡng tính, nghe lời giảng của Phật, lời mẹ tôi nói giống lời Phật dạy, và tôi thay đổi. Tôi biết kiềm chế cơn giận, tôi biết ai nói khoáy chọc tôi. Bây giờ đố ai chọc tôi nóng lên được nữa. Cuộc đời mình còn phải đi ngang nhiều thứ, hôm nay trời nắng không có nghĩa ngày mai vẫn vậy. Mình phức tạp vấn đề không chỉ khổ mình mà còn khổ cho người xung quanh. Tôi chọn những thứ tốt cho mình và những người xung quanh tôi.
- Sự thay đổi, ngoài điều tin vào tâm linh, đàn ông có phải nguyên nhân thứ hai không?
- Đàn ông mê cái tính thật của tôi. Cảm xúc sao thì thể hiện ra vậy. Xấu thì cho người ta biết mình xấu, nóng giận mình như vậy, khi bình thường mình lại khác. Đôi khi tôi còn thấy mình hơi “tửng” khi đứng trước đàn ông nữa. Mình đừng giấu đi cảm xúc nhiều quá làm gì, đàn ông không vào được và đó chính là nguyên nhân tan vỡ của tình yêu. Và đàn ông rất chiều tôi, tôi lại nhận ra mình không được vượt quá giới hạn của sự chiều chuộng đó. Mỗi khoảng thời gian đều cho tôi những câu chuyện, bài học, cho nên đàn ông cũng là một trong những người đi cùng tôi và có sự trải nghiệm.
- Nhận thấy đàn ông mê mình, chị có phản ứng?
- Tôi chẳng phản ứng gì cả. Tôi để mọi thứ diễn ra tự nhiên. Nhìn Phương Thanh, bao nhiêu người đoán được tôi có tính nhõng nhẹo? Chắc ít lắm. (Cười lớn) Nhưng tôi rất nhõng nhẹo. Đặc biệt đàn ông rất thích đàn bà nhõng nhẹo. Và đàn bà dở lắm mới bỏ qua đức tính tốt đẹp mà trời dành cho mình.
- Thế khi người đàn ông hết mê chị, lúc đó chắc chắn Phương Thanh sẽ phản ứng?
- (Nghĩ một chút). Khóc ư? Không. Hết mê là chia tay, mà chia tay là quê. Buồn là buồn nhưng không khóc. Tôi chỉ khóc nếu hai người thật sự yêu nhau nhưng không đến được với nhau. Và tôi đã khóc vì điều đó đúng một lần. Còn những lần khác khi họ hết mê, tôi nghĩ rằng hết nợ. Còn yêu là còn nợ, hết nợ rồi thì chia tay. Chia tay mình buồn nhưng mình phải vui cho nhau. Vì vậy, đi qua cuộc tình nào tôi cũng đều rất thanh thản.
Tìm cách trốn hạnh phúc
- Còn cách chị yêu một người đàn ông, giữ chân đàn ông với tính cách của Phương Thanh có lẽ phải có những quyết định rất khó khăn?
- (Cười). Tôi đã yêu rồi thì người ta là trái cóc, trái ổi tôi cũng cho đó là trái táo, trái lê. Tôi sẵn sàng hi sinh tất cả vì người đó. Giàu nghèo, xấu đẹp với tôi chẳng còn là gì hết. Cho nên, bây giờ người đàn ông của tôi và tôi sống rất hạnh phúc. Mọi thứ đều xây dựng nhẹ nhàng, yêu tự nhiên, giận tự nhiên và không có những điều tính toán, chi li. Cũng chính vì sự sâu sắc đó nhiều khi ảnh hưởng đến sự nghiệp của tôi. Những lúc khán giả thấy tôi mất tích, tức là lúc đó tôi đang hạnh phúc. Hạnh phúc quá hát không hay, vì thế tôi trốn luôn. Tất nhiên buồn quá cũng không tốt, dù lúc buồn vì tình, tôi làm được rất nhiều việc. Nhưng một khoảng sau đó mọi thứ lại trở nên trống rỗng, khiến cảm xúc mệt mỏi vô cùng.
- Giận cũng phải tự nhiên sao? Sự giận dỗi là một liều thuốc ngọt cần thiết trong tình yêu?
- Ngọt mà không cân đúng liều lượng thành ra đắng và cuối cùng là chát. Giận tự nhiên là khi điều đó khiến bạn giận, thì cứ giận, nói thật đang rất giận. Tôi không dồn nén được, điều đó khiến người bứt rứt khó chịu lắm. Khi tôi giận, người đàn ông im lặng. Sau 15 phút, anh ta nói thì tôi sẽ im lặng. Bởi lúc đó, cơn giận nguôi rồi, mình nên nghe hơn nói. Đó là giới hạn tôi luôn giữ cho mình. Trong tình yêu đừng nên ăn thua nhau. Xui nhất khi gặp phải đàn ông ăn thua với phụ nữ. Mình là đàn bà, gặp đàn ông mang tính đàn bà, khi cãi nhau sẽ thành cái chợ. Tôi không ghét đàn ông có tính đàn bà, nhưng tôi không thích, cho nên tôi dùng từ xui. Họ cũng mệt mỏi lắm vì lỡ mang phải tính đó, sự bất đắc dĩ không thể thay đổi.
- Đó gọi là chiêu trò trong tình yêu?
- Dùng từ chiêu trò nghe nặng nề quá. (Cười lớn) Đó là yếu tố quan trọng và rất cần thiết trong tình yêu. Sống với nhau, phải du di nhau, chấp nhận nhau thì tình yêu mới bền vững.
- Tức là hiện giờ chị đã an toàn với mái ấm của riêng mình?
- Chưa. Chỉ sắp thôi. Tôi vẫn đang hoàn chỉnh những phần còn lại. Tôi đang bù đắp những điều chưa tốt, lấy lại sự tự tin, cân bằng sự khiêm tốn, ổn định tài chính… Sắp cũng chưa biết khi nào, có thể ngày mai hoặc có thể lâu hơn là một hai năm nữa.
- Đây là trăn trở của người đàn bà ở ngưỡng 40?
- Gọi là giai đoạn hạnh phúc và viên mãn nhất của người đàn bà ở tuổi 40 mới đúng. 10-20 tuổi, tôi nghĩ rằng mình rất đẹp mặc dù mình rất xấu, đó là sự tự tin. 20-30 tuổi, tôi lo mình sẽ ế chồng, mất mặt với gia đình, hàng xóm. Và 30-40 tuổi, tôi ở giai đoạn tự tin và chín chắn, mọi thứ đều rất cân nhắc kể cả chuyện tình yêu. Đây cũng là giai đoạn khó lập gia đình nhất. Tôi đang sống rất vui, cảm thấy đầy đủ về mọi thứ, chỉ là… như tôi đã nói, tôi vẫn đang hoàn chỉnh về một mái ấm!
- Phương Thanh là người thế nào? Qua những điều chị nói về mình, về Phương Thanh đứng trên sân khấu, tôi vẫn phân vân khi phải diễn tả về chị.
- Hãy diễn tả như bạn thấy tôi trên sâu khấu, sôi động, nhiệt huyết và mạnh mẽ. Nhắc về tôi là người đàn bà bình thường trong cuộc sống, cũng đằm thắm, biết đau, biết khóc, buồn vui, giận hờn. Và hàng ngày người đàn bà này cũng hay càm ràm. Càm ràm để chồng tốt hơn, gia đình hạnh phúc hơn. Thỉnh thoảng tôi cũng càm ràm khán giả bằng những bài hát của mình. Tôi càm ràm chứ không tính toán. Tính toán chỉ dành cho người kinh doanh. Còn tôi làm nghệ sĩ, tính toán chỉ giới hạn trong gia đình, tôi không tính làm cái này cho đàn ông mà đàn ông lại không làm cho tôi. Đó là nhỏ nhen, tôi là phụ nữ nhưng không nhỏ nhen.
- Lại nói về khoản khán giả yêu chị, Phương Thanh vẫn ở đỉnh của đỉnh trong lòng công chúng. Điều đó trước đây, bây giờ có khiến chị suy nghĩ?
- Nghĩ chứ. Không nghĩ thì lúc nào mình cũng tưởng thưởng mình đang ở đỉnh và say mê với cái đỉnh ảo tưởng đó. Ngày đó, nhiều khán giả yêu mình nhưng không sâu. Bây giờ khán giả yêu mình sâu sắc hơn. Đỉnh của mình không còn tùy thuộc vào độ “hot” hay qua thời. Nó là cái đỉnh được xây bằng mồ hôi, nước mắt. Và mỗi ngày tôi bắt mình phải tìm được cái gì mới cho mình, để khán giả không quên tôi.
- Chị đi hát chỉ để khán giả không quên mình chứ không vì kinh tế nữa?
- Nếu làm người bình thường, chừng đó thời gian cũng đủ để an nhàn. Nhưng tôi lại là người của công chúng, vẫn còn yêu lắm cái nghề thì phải chăm chút cho mình. Ngày đó hát caste bốn mươi ngàn, dành ra hai mươi ngàn mua áo diễn. Bây giờ, caste 10 triệu thì hết 8 triệu mua quần áo, ví, boot.. chưa kể là nhiều chương trình khác nhau với phong cách khác nhau. Tôi vẫn đi hát vì yêu nghề và để kiếm tiền ổn định cuộc sống của gia đình tôi chứ.
- Cũng chừng đó thời gian, trong cuộc sống, công việc, ai được xem là đối thủ của Phương Thanh?
- (Giọng trầm ngâm). Sân khấu ca nhạc luôn là đối thủ của tôi. Hôm đó tôi hát nhưng khán giả đến không đông, tiếng vỗ tay không lớn. Trong sân khấu hôm ấy, tất cả ca sĩ là đối thủ của tôi. Họ nhận được nhiều tràng pháo tay hơn tôi. Trong năm, ca sĩ “hot” hơn tôi cũng là đối thủ của tôi. Ở nhà, mẹ là đối thủ của tôi, vì tôi hay cãi lời mẹ. Gà là đối thủ nặng kí của tôi, vì bé đang hơn tôi rất nhiều, nhưng tôi phải làm sao để nó khác tôi, sống cuộc sống tốt hơn tôi.
Theo Mỹ thuật & đời sống