Cái ngày ta yêu nhau
Bỗng trở thành xa lắc
Khoảng cách giữa chúng mình
Rộng dài bằng quả đất.
***
Tình yêu như con lắc
Đu đưa cả hai chiều
Chiếc kim giờ chóng mặt
Quay những vòng liêu xiêu.
***
Hạnh phúc và tin yêu
Chẳng còn tồn tại nữa
Nỗi buồn lên như rêu
Loang dày trên lối cũ.
***
Hôm nay là quá khứ
Khi bắt đầu ngày mai
Nhưng lòng đau vết cứa
Đã chắc gì nguôi ngoai?
Lời bình
Văn học nói đến vết thương, vết thâm như là những cách hình dung về nỗi đau trong tâm hồn và thân thể con người. Vết thương da thịt có thể lành, vết thâm rồi có thể phai mờ, nhưng nỗi đau lắm khi vẫn còn nguyên vẹn. Ký ức là nơi nỗi đau trú ngụ, nơi vết thương ẩn náu, sẽ có lúc nhói lên trong những tháng năm trước mặt.
Tứ thơ của bài Và khi ấy là nỗi đau lan từ vết cứa của cuộc tình đã đi qua. Thời gian, khoảng cách làm rêu phong những tin yêu, hạnh phúc một thời. Có thể, chẳng ai nhận ra giữa vòng quay chóng mặt của thời gian, một vết thương vẫn còn ứa máu.
Thể thơ năm chữ với tiết điệu khá nhanh và liên tục chuyển tải trạng thái không ngừng nghỉ của thời gian. Đó cũng là dòng chảy của cuộc sống. Những tưởng, dưới trầm tích của đời người mọi thứ sẽ nguôi ngoai, rêu sẽ loang dày trên lối cũ, nhưng chắc gì trong nếp ngày miệt mài kia, nỗi đau đã chịu ngủ yên.
Bài thơ của Đào Phong Lan là khoảnh khắc nhói lòng như thế!