Bây giờ mẹ vẫn đi về
Ở nơi con lỡ buông thề sẽ xa
Làng nghèo đất bạc đãi hoa
Bao nhiêu nhan sắc cũng nhòa vào đêm
Cha ngồi trải chiếu bên thềm
Đếm sao, đong gió để quên phận mình
Mẹ trở dậy trước bình minh
Lần theo bóng tối một mình sang sông
Làng nghèo vắng cả ruộng đồng
Mẹ vẫn vun trồng trên sóng nước quê
Đò nghiêng sớm tối đi về
Kiêu sa lặn xuống nón mê tròng trành
Con mượn danh nghĩa học hành
Né sông, né dáng mong manh mẹ chèo
Bây giờ làng đã hết nghèo
Sông xưa mải miết uốn theo nhịp cầu
Con thương trăm nỗi đẩu đâu
Mà chưa thấu hết nông sâu phận người
Bây giờ mẹ vẫn ngóng vời
Nơi ngày con lặng lẽ rời chân đi.
Lời bình
Bài thơ khắc họa một làng quê nghèo ven sông, cái nghèo dường như đã làm mờ nhoà đi cái đẹp. Làng nghèo đất bạc đãi hoa - qua đây có thể thấy được sự khắc nghiệt của đói nghèo, căn cớ để người con ra đi, mượn danh nghĩa học hành để không phải chứng kiến sự đói nghèo, bạc bẽo.
Những gì đọng lại sâu đậm nhất là hình ảnh người mẹ đã gắn chặt với nơi này bằng những tảo tần vất vả. Những hi sinh, cam chịu và vẻ đẹp của người mẹ thể hiện qua câu thơ mang tình hình tượng cao: Kiêu sa lặn xuống nón mê tròng trành.
Bây giờ mẹ vẫn là bài thơ chứa đựng cảm xúc sâu kín, có độ nén và cô đọng trong ngôn từ. Đói nghèo dễ làm chúng ta quên đi cái đẹp, nhưng cái đẹp lại ngời lên trong chính những hoàn cảnh đầy thử thách ấy. Điều quan trọng nhất lại ở sự thấu suốt của mỗi người trong hoàn cảnh của chính mình.