Nắng về ngang con đường ấy
quay vòng nỗi nhớ thênh thang
bốn bề đụng đầu ký ức
người thương in dấu đầu làng
***
Xòe tay chạm từng khoảnh khắc
lặng đường gân guốc thu xanh
gió lay dật dìu trí nhớ
nghe chiều rót tiếng xa xăm
Hình ảnh trong phim Mắt biếc. |
Lên đồi vấp từng kỷ niệm
cỏ may lưu dấu váy hồng
một trời sim, mua vẫn tím
mơ hồ con mắt hư không
***
Nhấp nhô chân trời lam khói
cánh đồng vẫn thuở đôi mươi
đụn rơm thơm mùa thu cũ
ngõ vắng trăng gieo tiếng cười
***
Chuông chùa bình yên đưa tiếng
nhẹ như lời gió qua sông
cánh đồng bao mùa hò hẹn
nắng gửi bên hiên vợ chồng.
Lời bình của TS Nguyễn Thanh Tâm:
Bài thơ Hoa nắng của Bách Mỵ “Nhẹ như làn gió qua sông” mang hương nắng của một ngày hò hẹn.
Có thể đấy không phải là tất cả dưỡng chất thi ca trong tâm hồn Mỵ, nhưng với khoảnh khắc ấy, Hoa nắng chạm vào lòng người những tơ vương khi nghĩ về một nơi chốn yên bình nào đó. Nhưng, chỉ là khoảnh khắc thôi, vì nghe chừng quãng sông còn dài và con đường trước mắt còn xa.
Chút bình yên dịu nhẹ tựa như mắt nắng, thoáng mơn man trên ngày tháng đôi mươi, kỷ niệm cũ dường như đã nghiêng về tiếc nuối. Hoa nắng bây giờ hay nắng của ngày xưa?