Hãy mở ra em những cánh cửa của những bàn tay lạnh
cho người thôi đơn chiếc những môi đau
để những buổi mai nhánh cỏ nách tường kiêu hãnh ngẩng đầu
nhìn nắng chảy tràn qua những bãi đời không đoàn tụ.
***
và tôi lại ngồi viết cho người có đôi mắt buồn hơn mùa thu
vì dan díu với những giấc mơ rách vỡ
tôi sẽ viết cho người bản tình ca mang hơi thở cánh rừng nguyên sinh
để người nghe tiếng hót loài chim chưa vướng mùi trần.
***
người sẽ thấy thời gian không còn gãy vụn
và những con đường thơm tóc thảo nguyên
tôi sẽ viết những chiều thanh bình như trái tim của mẹ
những mảnh hồn lạc loài bỗng thấy mình như đứa trẻ sơ sinh.
***
và những bàn tay thôi tìm nhau giữa điệp trùng đêm tối
mỗi làn môi một bếp lửa nồng...
Lời bình
Tứ thơ về sự “vượt qua” được Trương Đình Phượng triển khai khá nhuần nhuyễn và đẹp trong bài Hãy đốt lên em bếp lửa đời. Những bàn tay lạnh, những môi đau, những chia lìa buồn bã, những giấc mơ rách vỡ, những gãy vụn lạc loài… xin hãy để lại phía điệp trùng đêm tối.
Ý niệm vượt qua và tái sinh làm trọn vẹn một tình thơ giàu trắc ẩn. Một buổi mai kiêu hãnh, nơi vạt nắng chảy tràn, trong hơi thở của cánh rừng nguyên sinh, trong tiếng hót của loài chim tiền sử, trên con đường thơm tóc thảo nguyên hay chiều bình yên như trái tim của mẹ, chúng ta nhận ra một thế giới khải huyền.
Hãy đốt lên em bếp lửa đời của Trương Đình Phượng gợi nhớ một bếp lửa nào đã lụi tàn làm dở dang cơn say tiền kiếp của Vũ Hoàng Chương hay những vọng âm nguyên thủy từ tiếng ca bộ lạc trong thơ Đinh Hùng. Trách sao được những kẻ nòi tình, thương một làn môi ấm, thế mà sơ cổ về chung một giấc mộng đời.