Cô bé ấy có một lần nói khẽ
Anh tin không, em sẽ ngủ một tuần
Anh đừng đến và đừng buồn anh nhé
Em ngủ rồi còn ai nữa mà mong.
***
Em ngủ rồi, em có dậy nữa không?
Mùa thu tiễn anh qua miền phố vắng
Mỏng mảnh quá lời yêu không đủ ấm
Những đam mê ngày ấy ngỡ xa rồi.
***
Nỗi buồn chiều, ta uống với ta thôi
Em như rượu - em làm ta cháy mất
Giấc ngủ ấy ai tin là có thật
Em một mình đốt hết cả mùa thu.
***
Ở bên kia thành phố có sương mù
Ai hát đấy: Ta buồn như cỏ dại
Dậy thôi em, mùa thu không trở lại
Giấc mơ nào trên cỏ hãy còn xanh...
Lời bình
Bên cạnh những bài thơ thế sự, đầy suy tư, nóng rẫy hơi thở đời sống đương đại, Nguyễn Việt Chiến còn là một tâm hồn lãng mạn và say mê. Người đọc hẳn sẽ nhớ Mùa thu không trở lại, Tiếng trăng, Cát đợi, Mưa tháng giêng… đã làm nên một vùng khí hậu của yêu và nhớ, bâng khuâng, phảng phất ý vị lãng du.
Nếu bắt đầu từ điểm kết thúc bài thơ Mùa thu không trở lại, đi ngược dòng cảm xúc, chúng ta nhận ra linh hồn của bài thơ náu mình trong màu xanh còn ngời lên trên cỏ biếc. Xanh của tuổi trẻ, xanh của yêu đương, mộng mơ và hy vọng, sắc xanh ấy ta tin là có thật. Nhưng, sắc xanh ấy sẽ mãi mãi ra đi, không trở lại. Đó cũng lại là điều có thật.
Em ngủ một tuần, em ngủ suốt mùa thu. Những lãng quên bỏ mặc thời gian, bỏ mặc anh cùng màu xanh mòn mỏi. Tại sao? Bởi lời yêu mỏng mảnh, bởi những đam mê không đi hết mùa xanh tuổi trẻ? Tứ thơ đọng lại ở giới hạn của màu xanh ấy. Mùa thu không trở lại, tuổi trẻ không trở lại, tình yêu không trở lại… lẽ nào em bỏ mặc tuổi xanh!