Vì sao em lại đợi anh?
Như người yêu đợi một người yêu
Như trời xanh mơ một cánh diều
Như người bộ hành mơ về dòng suối mát
***
Thành phố lên đèn và hàng cây đẫm ướt
Một đêm hè mỏi mệt
Sao em ngồi một mình
Thương con tàu sắp sửa rời ga
***
Không nghĩ về anh như một mái nhà
Chở che em những ngày mưa nắng
Không nghĩ về anh như một bến bờ yên lặng
Em con đò sẽ bớt cô đơn
***
Chỉ đợi anh và không nghĩ gì hơn
Em đâu cần anh tới
Em đâu cần anh nói
Và đâu cần anh biết nỗi đợi này
***
Sao em còn ngồi mãi đây?
Dằng dặc trên đầu một nỗi niềm chưa tỏ
Trăng mười lăm mà lòng em vẫn khuyết
Mà ngổn ngang một dải Ngân Hà
***
Anh quá gần và anh quá xa
Chỉ ý nghĩ mang hình đôi cánh
Em bề bộn trong ngàn lời câm lặng
Tháng ngày đi như một tiếng thở dài
***
Như một chiều đè nặng đôi vai
Lẽ nào em lại nhớ anh nhiều đến thế?
Đôi mắt ấy đừng về trong nỗi buồn sắp vỡ
Cho lòng em bớt chút đa đoan.
Lời bình của TS Nguyễn Thanh Tâm
Trong tình yêu, có ai không nhớ, không thương mà chờ đợi? Đã chờ đợi, nghĩa là hi vọng được gặp mà sâu xa hơn là được sum vầy, đoàn viên cho thỏa những khắc giờ mong ngóng. Đó cũng là lẽ thường của nhân gian.
Bài thơ của Bình Nguyên Trang cũng bày tỏ nỗi đợi chờ, nhưng lại mang một cảm trạng khá đặc biệt: không cần anh tới, không mong sum vầy. Tại sao vậy? Tôi thoáng nhớ đã đọc trong cuốn sách nào đó, rằng đôi khi, người ta mơ ước chính sự mơ ước, hơn là mơ ước điều gì. Ý niệm này không xa lạ khi chúng ta chợt nhận ra có quãng nào đó cuộc sống đã mất đi cả những ước mơ.
Em đợi, như một người yêu, nhưng không cầu mong anh đến như trời xanh, suối ngọt, như một mái nhà, một bến bờ bình yên. Trong nỗi đợi chờ ấy, em hiểu rằng anh đã rất xa, đã không thuộc về mình nữa. Biết thế mà em vẫn đợi, thương con tàu rời bánh trên sân ga, thương những lẻ loi bề bộn, những nỗi niềm chưa tỏ. Hẳn là, yêu thương vẫn còn đấy, mà khoảng cách vô hình (thật gần, thật xa) đã phủ lên em hình bóng của nỗi đa đoan. Không mong mà vẫn đợi, bởi với em lúc này, đợi là niềm an ủi sau cùng, giữ cho giọt mắt kia đừng òa vỡ.