Trong lần đầu tiên dẫn dắt Arsenal thi đấu với chúng tôi tại Old Trafford, Wenger đã đến văn phòng của tôi. Lúc đầu mối quan hệ của chúng tôi khá tốt. Những vấn đề bắt đầu nảy sinh khi Arsène thua một trận đấu với MU khi trong tay ông ta là một trong những đội hình chất lượng của Arsenal.
Arsène thấy khó có thể chấp nhận sai lầm thuộc về đội mình và luôn tìm cách đổ lỗi cho đối phương. Ông ta thường tập trung vào những tình huống tranh chấp thiên về thể lực trên sân. Arsène khó chấp nhận thực tế rằng đối phương có thể sẽ đá rắn với các cầu thủ của mình.
Theo cách hiểu đôi khi cực đoan của ông ta thì các tình huống tranh chấp đồng nghĩa với mọi cú tắc bóng trên sân. Trong đầu Arsène luôn nghĩ việc đối phương thực hiện tắc bóng đối với cầu thủ của mình là phạm luật.
Mặc dù vậy, tôi đã xem những đội hình xuất sắc của Arsenal và cảm thấy kiêng nể. Tôi luôn luôn thích thú khi xem các đội bóng của Arsène thi đấu. Việc phải đối đầu với họ luôn đề ra những thử thách đặc biệt mà tôi phải mất hàng giờ để suy nghĩ xem mình phải làm gì.
Tôi luôn có cảm giác mình phải kiểm tra mọi thứ Arsenal đã làm bởi vì họ tạo ra rất nhiều mối đe dọa trên sân. Một đối thủ lớn khác - Chelsea - khiến chúng tôi phải đối mặt với hàng loạt vấn đề khác. Ở đó chúng tôi phải đối mặt với những cầu thủ kinh nghiệm, những người biết tất cả mánh khóe trên sân cỏ.
Arsène Wenger là đối thủ của Alex Ferguson trong suốt 17 năm. Ảnh: Shutterstock. |
Trái với Chelsea, Arsenal luôn chơi rất trung thực, thẳng thắn. Arsenal đã có những án phạt tồi tệ nhất trong lịch sử bóng đá dưới thời Arsène thời kỳ đầu, nhưng bạn sẽ không bao giờ có thể nói rằng họ là những cầu thủ chơi bẩn hay một đội bóng xấu chơi.
Steve Bould và Tony Adams chơi rất rắn - mọi người đều biết điều đó. Họ sẽ luôn luôn lao đến sau lưng bạn. Nhưng thực chất, đội bóng của Arsène không bao giờ chơi bẩn cả. Xông xáo và có phần ngây thơ là những từ ngữ chính xác hơn để mô tả về Arsenal.
Họ là một lũ hiếu chiến. Bould và Adams chẳng hạn, như tôi đã đề cập trước đó. Sau đó họ mua về Patrick Vieira, một chiến binh thực sự, luôn áp sát đối phương. Và Nigel Winterburn, một người dễ khiến người khác bực bội, luôn luôn kiếm chuyện. Ian Wright, tiền đạo chủ lực của họ trong giai đoạn đầu này, cũng có phong cách “xấu chơi”.
[…]
Vào cuối những năm 90, và những năm đầu thiên niên kỷ mới, Arsenal là đối thủ trực tiếp của chúng tôi. Chẳng có đội nào khác chen vào được cả. Liverpool và Newcastle cũng đã có những giai đoạn nổi lên. Blackburn cũng đã giành được một danh hiệu. Nhưng nếu bạn nhìn vào lịch sử trước khi José Mourinho cập bến Chelsea, không có bất cứ mối đe dọa nào đối với sự thống trị của chúng tôi ngoài Arsenal.
Chelsea là một đội giỏi đấu cúp, nhưng họ chưa bao giờ leo lên được đỉnh Premier League. Khi Blackburn bất ngờ giành được danh hiệu vô địch Premier League (mùa giải 1994-1995), chúng tôi biết rằng vinh quang đó sẽ không kéo dài được bởi vì họ không có lịch sử để duy trì một thành tựu vĩ đại như vậy.
Danh hiệu vô địch Premier League của Blackburn là một sự kiện tuyệt vời cho bóng đá nói chung và Jack Walker nói riêng, đây là người đã mua về những cầu thủ giỏi cho câu lạc bộ, đặc biệt là Alan Shearer. Đó là một khoảng thời gian phi thường của Blackburn.
Tuy nhiên, kinh nghiệm cho tôi biết rằng chỉ nên lo lắng về những đối thủ có truyền thống là ứng viên của những danh hiệu lớn. Khi Arsenal và United cạnh tranh quyết liệt trong một thời gian quá dài như vậy, người ta biết rằng các "Pháo thủ" duy trì được như vậy là nhờ bề dày lịch sử và cá tính mạnh mẽ của mình.
[…]
Trong suốt khoảng thời gian đó, đã có tin đồn Arsène sẽ đến Real Madrid một ngày nào đó, nhưng tôi không bao giờ nghĩ Arsène sẽ rời khỏi Arsenal.
Tôi tự nói với mình, "Chúng ta sẽ phải chịu đựng điều đó. Ông ta sẽ ở đây mãi mãi. Tốt hơn hết là mình nên làm quen với chuyện đó".
Có những lúc không khí rất bực bội. Tuy Arsène sẽ chẳng bao giờ đến uống một ly cùng tôi sau các trận đấu, nhưng viên trợ lý Pat Rice luôn luôn bước qua cửa và làm một ly, cho đến khi xảy ra vụ pizza tại Old Trafford.
Ký ức của tôi về sự kiện đó là khi Ruud van Nistelrooy vào phòng thay đồ, cậu ta than phiền rằng mình đã bị Wenger chỉ trích khi rời sân. Ngay lập tức tôi lao ra ngoài và nói với Arsène, "Để các cầu thủ của tôi yên". Ông ta đang buồn vì thua trận. Đó là lí do Arsène có hành vi hiếu chiến như vậy.
“Ông nên chú ý đến cầu thủ của mình thì hơn”, tôi nói với Arsène. Ông ta giận tím gan. Tay ông ta nắm chặt lại. Tôi vẫn kiềm chế được, tôi biết điều đó. Arsène có vấn đề với Van Nistelrooy.
Tôi nhớ Wenger đã nói ông ấy đã có cơ hội kí hợp đồng với Ruud nhưng quyết định rằng cậu ta chưa đủ giỏi để chơi cho Arsenal. Tôi đồng ý với Arsène ở chỗ Van Nistelrooy có thể không phải là một cầu thủ vĩ đại. Nhưng cậu ta là một tay săn bàn vĩ đại.
Dù sao đi nữa, điều tiếp theo tôi được biết là người tôi đầy pizza.
Chúng tôi để thức ăn ở phòng thay đồ của đội khách trong mọi trận đấu. Có pizza, gà rán... Hầu hết câu lạc bộ đều làm điều này. Và những thức ăn chúng tôi đãi Arsenal là ngon nhất!
Nhiều người nói rằng chính Cesc Fàbregas là kẻ đã ném pizza vào tôi, nhưng cho tới hôm nay, tôi vẫn không biết ai là thủ phạm cả. Hành lang bên ngoài phòng thay đồ biến thành một đám đông hỗn loạn.
Khi gặp chúng tôi ngày hôm đó, Arsenal đang có thành tích 49 trận bất bại và nuôi hy vọng biến con số đó thành 50 trên sân Old Trafford. Theo tôi thấy, dường như việc thua trận đấu đó đã làm Arsène phát điên.
Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, sự việc hôm đó đã gây ra một sự chia cách giữa chúng tôi, và vết nứt đó cũng ảnh hưởng tới Pat Rice, người sau này đã không còn tới uống cùng tôi sau các trận đấu nữa.
Vết thương đó chưa bao giờ lành hẳn cho tới trận bán kết Champions League vào năm 2009, khi Arsène mời chúng tôi vào phòng ông ấy sau trận đấu và nói lời chúc mừng. Khi chúng tôi thi đấu với Arsenal tại Old Trafford một vài tuần sau, Arsène đã cùng Pat vào phòng tôi, dù chỉ là vài phút ngắn ngủi.