Thu về e ấp
Cốm non lãng đãng sương giăng
***
Khăn áo ấy mịn màng da thịt
Dâng heo may lên trời
***
Nhịp cốm giã rộn mùa thóc nếp
Thúng mủng dần sàng vỏ trấu hây hây
***
Trái bưởi thơm dịu nắng hanh
Thanh khiết chùm hoa mộc
***
Giữa đất trời ngó sen sau mưa
Da diết nhớ từng vòng cuộn xiết
Lá sen xanh ủ cốm em anh
Chín nẫu chân mây mùa hạ
***
Đêm ái ân lặng phắc ngọn đèn
Trái hồng đượm trong hương cốm nõn
Lời bình của TS Nguyễn Thanh Tâm:
Cốm hương e ấp vị thơ thanh nhẹ, đạm mà vấn vít, lãng đãng mơ hồ mà bao luyến. Nếu chỉ để ý đến hình ảnh, rồi vội cho rằng bài thơ này vẫn trưng dụng những thi liệu cũ, thì e rằng đã bỏ mất phần tinh túy nhất, cũng là điểm làm nên sự khác biệt của Mai Văn Phấn khi viết về mùa thu.
Cốm hương là một bài thơ giàu sắc thái tượng trưng, nhất là sự chuyển đổi giác quan. Ở đây, nghe - nhìn không quan trọng bằng cảm nhận. Cái lãng đãng, vấn vít của mùa thu sinh ra từ hương - một thực thể vô hình, chỉ khi nhắm mắt lại người ta mới nhận ra một cách rõ rệt nhất.
Cảm giác đọng lại trong những tính từ biểu đạt trạng thái hay đặc tính của mùa thu: lãng đãng, mịn màng, thơm dịu, hây hây, thanh khiết, đượm, nõn…
Như là thoáng hương trên da thịt thanh tân, mùa thu gợi những xao xuyến ái ân mê đắm. Mê đắm mà tinh tế, phảng phất mà đủ đầy, lặng phắc mà ẩn chứa những ấp ủ cuộn xiết. Mùa hạ chín nẫu, mùa thu lãng đãng cốm non, ấy là bước chuyển mình của thời gian. Trái hồng kia giấu trong mình sự nồng nàn mùa hạ, là anh đấy. Và em, đương độ thu non…