Tôi biết rằng trời đất có bốn mùa. Nhưng chỉ có ngày đông, tháng hạ là khiến người ta phải nôn nao. Đứng trước những đổi thay rõ mồn một đất trời, mấy ai giữ được lòng tĩnh lặng. Nhất là đám trẻ vẫn còn nhút nhát như chúng tôi thuở ấy, chỉ cần thấy nắng là mỉm cười, vài tiếng sấm cũng đủ khiến lòng phập phồng lo sợ.
Trước lập hạ, bao giờ cũng có mưa, mấy ngày đầu nắng lên, lũ trẻ con thích lắm. Chúng tôi có thể tự do ra ngoài chơi mà không sợ bị mắng.
Sắp bế giảng, chẳng có nhiều bài vở, bố mẹ rồi thầy cô dễ dàng gật đầu để đám con nít được chơi cho sướng. Với lũ nhóc ham chơi, mấy ngày này vui chẳng kém gì Tết.
Nhưng chỉ nắng được mươi hôm là đứa nào cũng chán. Không khí oi nồng của mùa hè có lẽ còn dai hơn cả muỗi đói, lúc nào cũng quẩn quanh bên người.
Cứ đến gần trưa, ai cũng phải nheo mắt mới nhìn ra ngoài cổng được. Mồ hôi mẹ, mồ hôi con cứ thế túa ra ướt đẫm cả lưng áo. Khó chịu nhất là mấy ngày trời oi, không có nổi một cơn gió.
Mưa gột sạch bụi bặm trên mái hiên đã nhuộm màu thời gian. Ảnh: Cafe and books. |
Mới nắng được mấy hôm, cây cối trong vườn đã héo hắt, như thể sắp chết khô. Đến gần trưa, luống rau đay, hay giàn mồng tơi đã ỉu xìu, lá rũ xuống, trông chẳng còn chút sinh khí nào.
Giàn trầu không bình thường chịu hạn rất giỏi, thế mà qua vài đợt gió Lào, bỗng trở nên xơ xác. Cái vẻ bóng mỡ, đầy sức sống của nó bỗng biến đi đâu mất.
Một buổi sớm mai, tôi giật mình vì nắng không còn gắt như mọi khi nữa. Tuy trời vẫn còn oi nồng, tôi có thể ngắm bông hoa hồng ngoài vườn mà không thấy chói mắt.
Bầu trời như thấp hơn vài thước. Đám mây xám bạc đang trĩu nặng, lửng lơ trên đầu. Ai cũng khấp khởi mừng thầm vì kiểu gì đến chiều trời cũng đổ mưa.
Thi thoảng, đi qua dây phơi, mẹ lại thò tay lên sờ thử mấy bộ quần áo vừa mới giặt. Sợ trời mưa bất chợt, thế nào đến trưa mẹ cũng lật đật ra sân, thu hết quần áo vào.
“Kiểu gì chiều nay trời cũng mưa”, mẹ nói. Từ sáng, bà đã nhắc đi, nhắc lại câu ấy. Hai cái đầu gối đã lọng khọng, cùng đôi chân già nua, trải qua bao sương gió, đã báo cho bà biết hôm nay trở trời.
Tôi tỉnh giấc đã là quá nửa buổi chiều, ấy vậy mà cứ tưởng mình đã ngủ quên đến tối. Mây giông ùn ùn từ đâu kéo lại, đen kịt cả trời. Gió thổi ào ào, đám lá tre khô trên mái nhà bị cuốn xuống đầy sân. Tiếng sấm ầm ầm từ đâu vọng lại.
Con mèo con ngơ ngác trốn tịt vào gầm ghế, kêu “meo” một tiếng, nghe thương thương. Chó Vện cũng thôi chạy ra cổng ngóng đông ngóng tây, mà phi thẳng vào bếp, tìm một chỗ chờ cơn mưa tới. Lũ gà con chẳng còn thiết tha con giun béo mẫm, nhớn nha nhớn nhác theo mẹ vào chuồng.
“Rào! Rào! Trời đổ mưa! Mưa cứ thế tuôn xối xả. Hơi ẩm và mùi đất ngái mỗi lúc bốc lên càng mạnh, xộc thẳng vào mũi. Nước mưa như thể tuôn thành dòng, từ mái hiên xối thẳng xuống sân. Mấy viên gạch bát cũ kỹ như thay màu áo mới. Sắc đỏ thâm trầm đã hiện ra, kèm theo đó là những vệt rêu xanh.
Chỉ có lũ cóc nhái là vui, cứ đứng giữa trời mà nghiến răng kèn kẹt. Bọn ếch đã gọi nhau vang cả bờ ao. Sau cơn mưa này, mùa hè đã đến thật trọn vẹn. Cây lá trong vườn như sống lại, xanh non mỡ màng. Nhìn lá xanh lay lay trong mưa, lòng người bỗng nhen lên niềm vui nho nhỏ.
Niềm vui ngày hè là được ăn một quả mít chín cây vừa thơm, vừa ngọt. Ảnh: Pinterest. |
Sau cơn mưa rào đầu tiên của mùa hè, thích nhất là được ăn vài múi mít chín cây thơm ngọt. Từ đầu hè, đã có trái mít nở gai, thơm nức cả vườn. Nhưng ăn mít vào hôm nóng nực thì mất cả ngon. Mới ăn được vài múi, người đã nóng phừng phừng như ngồi cạnh bếp lò. Mít càng ngọt, càng khiến người ta háo nước. Uống một cốc cho đã khát thì lửng dạ mất rồi, đâu thể ăn thêm được nữa.
Thế nên, trời mưa ăn mít cũng ngon hơn hẳn. Cái nóng phừng phừng trong bụng không còn nữa. Thay vào đó là cái vị ngọt đậm của mít chín cây. Mít dai thời đó, múi không dày như mít Thái bây giờ, nhưng ngọt đậm, ăn không hề bị sượng. Xơ mít cũng rất bùi, nhai kỹ thấy ngòn ngọt. Vừa bổ đôi quả mít, những dòng mật vàng óng như mật ong, đã chảy ra theo lưỡi dao. Bao ngọt lành thuở bé dường như vẫn còn vẹn nguyên trong ký ức.
Giờ đây ở phố, tôi vẫn ngóng những cơn mưa đầu mùa. Chúng gột hết bụi bặm của phố phường ồn ã, với những đua chen và toan tính. Trong cơn mưa đơn điệu, chỉ có tiếng lách cách của những ô cửa kính, tôi bỗng nhớ khu vườn nhỏ của bà da diết. Chẳng biết lúc này lũ ếch nhái có còn hát ca?