Bạn có thể chuyển sang phiên bản mobile rút gọn của Tri thức trực tuyến nếu mạng chậm. Đóng

Chuyện con cua trong phòng khám của bác sĩ

Nghề bác sĩ là vậy, nhiều khi nhận được những món quà rất ngộ từ bệnh nhân. Ngộ từ kiểu quà đến cách cho quà.

... Nắng sớm tràn qua thềm cửa, hân hoan một ngày mới. Mình bắt đầu ngày làm việc bằng ly cà phê thơm phức. Trời hôm nay sang mùa. Mơn man. Nghe muốn yêu Sài Gòn hơn.

Những bệnh nhân theo hẹn vô gặp bác sĩ. Mỗi gương mặt là một mảnh đời. Ngắm từng người như ngắm những yêu thương. Một bà cụ bước vào:

- Chào bác sĩ!

- Con chào ngoại! Úi, ngoại mang dép vào chứ!

- Phòng bác sĩ đẹp quá, tui sợ làm dơ. Đi cẳng không như vầy cho nó mát bác sĩ ơi!

Đi khám bệnh mà bà cụ đùm đề một cái bao, xách khệ nệ. Vào nhìn thấy mặt bác sĩ là bà cụ thu rúm người. Hỏi thăm về bệnh tình, bà trả lời từ từ, câu nào câu đó cũng rón rén, cứ như sợ trả lời sai vậy.

Hết chuyện bệnh tật, chuyển sang chuyện cái bao to tướng kia là gương mặt bà tự tin, tự nhiên, hoạt bát hẳn lên như là đang ngồi trong chính nhà mình vậy.

Sach Sai Gon chu voi tren vai anh 1

Sách Sài Gòn chữ vội trên vai. Ảnh Q.M.

Tui xách lên ít cua gạch biếu bác sĩ nè. Cua Cà Mau dưới tui là nhứt luôn đó. Có điều sang xe qua xe lại sút cha nó cái dây cột miệng bao rồi. Đỡ vậy nghen bác sĩ. Chiều bác sĩ đem về cho sấp nhỏ ăn nhe. Ngon lắm. Nhớ đừng để lâu, nó ốm hết thịt nghe bác sĩ. Tui để góc phòng này chiều đừng có quên nha.

- Con cám ơn ngoại nhe. Mốt lên đừng mang nữa, cực quá ngoại ơi.

- Cực mà nghe nó vui bác sĩ ơi! Thây kệ tui đi mà!

Bà cụ bước ra giọng còn rang rảng:

- Thương ông bác sĩ, khám bệnh chữa bệnh thì giỏi mà không biết ổng có rành cái vụ làm cua không nữa đây.

Bệnh nhân khác bước vào - một phụ nữ dắt theo một thằng nhóc chừng 6 tuổi vì ở nhà không ai trông chừng. Nó nghịch ngợm, tới lui trong phòng của bác sĩ, mặc cho mẹ nó khám bệnh và nghe bác sĩ tư vấn. Không khí đang đều đều, tự dưng thằng nhóc la lên:

- Bác sĩ ơi, hai con cua nó bò kìa!

Mình mắc cười khi thấy cái bao của bà cụ ngã lăn đèo một góc. Mấy con cua bò lồm cồm ra ngoài không chút ngần ngại, miệng còn phì phò mớ bong bóng vẻ thích thú, chẳng nể gì ai. Cua Cà Mau của ngoại lần đầu tiên bò trong phòng máy lạnh có khác.

Thằng bé khoái chí cười khặc khặc, nó loi nhoi cũng không thua gì mấy con cua đang xếp hàng ngang sát bờ tường. Thoắt nó mở cửa chạy ra ngoài:

- Bà ơi, cua của bà nó bò tùm lum trong phòng bác sĩ kìa. Bà cụ luýnh qua luýnh quýnh:

- Cha mấy cái con cua này. Chín ơi Chín, mày vô mày cột mấy con cua lại cho bác sĩ đi con. Ông bác sĩ ổng hổng biết cột, nó kẹp chết Chín ơi. Nó bôi một hồi dơ hết cái phòng bác sĩ đó mày ơi!

Chuyện con cua Cà Mau mới dứt, ông bác sĩ vừa khám bệnh vừa tủm tỉm cười, thấy đời ngộ ngộ vui vui - Ngoại mang luôn cả Cà Mau vào phòng khám rồi còn gì - thì một bà cụ khác bước vào, một bệnh nhân cũ đã khám nhiều năm nay.

Hôm nay, bà tái khám như mọi lần. Khám xong, mình đang ghi toa cho bà thì bên ngoài tiếng con gà “ Ò ó o.... o" - không biết nó gáy canh mấy nữa. Bà cụ lúng túng giải thích:

- Tui mang con gà dưới quê lên biếu bác sĩ ăn lấy thảo. Ăn gà vườn cho nó ngon bác sĩ ơi. Tám ơi Tám, xách con gà dzô biếu bác sĩ con.

Con gà nằm trong cái giỏ lác gọn lỏn, thò cái đầu ra dòm dòm, ngó ngó. Nó nhìn mấy con cua - không hẹn mà gặp trong cái phòng của ông bác sĩ. Nó lại nổi hứng “ò ó o...".

Mấy người bên ngoài lại được một phen cười chết. Bà cụ thì tỉnh bơ, cười móm mém thỏa mãn như đã mang một phần Bến Tre lên tặng ông bác sĩ. Nắng dưới đường chang chang. Vàng ươm.

Nghề này là vậy. Nhiều khi nhận được những món quà rất ngộ từ bệnh nhân. Ngộ từ kiểu quà đến cách cho quà. Có lúc là mớ cua, có lúc là con gà, vài ký tôm khô, mấy đòn bánh tét, mấy trái sầu riêng...

Úi chao, có hôm lại là một món quà khó đỡ một bao rắn bông súng tít tận Đồng Tháp mang lên. Biết sao giờ, ông bác sĩ cũng nhe răng cười cho vừa tấm lòng bệnh nhân mình, rồi tính tiếp.

Chỉ biết cuộc đời nhiều khi thế mà vui. Bên cạnh những món quà sang trọng, đắt tiền, gói thật tươm tất, chú trọng đến cả tông màu sợi dây nơ thì cũng có những món quà đơn giản, mộc mạc, vụng về kiểu như chuyện mấy con cua vậy chẳng cần gói ghém, nó toác hoác như tấm lòng của người mang tặng.

Nhưng những người bệnh nhân bình thường ấy đã xách cả một giỏ tình người tít nơi quê nhà lên tận đây - rủng rỉnh niềm vui.

Phố tuệch toạc

Nắng nhạt

rơi trên những món quà

đầy ắp yêu thương.

Vũ Minh Đức / NXB Văn hóa - Văn nghệ TP.HCM

SÁCH HAY