Chúng mình như những bông diếp dại
Trên sườn đồi đón gió sớm mai
Ngực nhú trăng mười bốn
Tiếng cười xanh giếng trời
***
Chị và em gánh nước ao sen
Mặt trời vàng ròng vỡ ra từng mảnh
Múc cả tiếng chim tưng bừng đám lá
Đường làng hớn hở những ban mai
***
Trên chiếc võng bà đan chị hát ru em
Ru qua hết một chái nhà
Ru về bãi ngô căng mật
Cả ngôi làng tràn khúc ngợi ca
***
Một bầu trời ướt đẫm nước mưa
Những khu vườn kho tàng buồn bã
Chỉ đàn kiến từ hốc cau biết rõ
Ngọn gió bờ rào rưng rưng
***
Mùi phân bò khô mùi rơm rạ ấm nồng
Cho ta bớt bơ vơ khi thấy mình đã lớn
Giữ tấm chăn mùa màng những đêm gió trở
Nghe tiếng làng qua kẽ lá thưa.
Tiếng cười trong ký ức tuổi thơ. Tranh Paper Fly (Hàn Quốc) |
Lời bình của TS Nguyễn Thanh Tâm
Bạch Diệp là một hồn thơ kín đáo và tinh tế. Trong thơ của chị, ta luôn cảm nhận được những lặng lẽ suy tư, những lời thủ thỉ, một thế giới tự khép mình vào riêng tư. Bài Chị em và làng là nét thơ tiêu biểu như vậy.
Bài thơ mở ra thế giới của ký ức. Sườn đồi ban mai, ánh mặt trời vàng rỡ, tiếng chim trong lá, chái nhà ấp ủ lời ru, bãi ngô căng mật, khu vườn cổ tích, chiếc áo mùa màng, ngực trăng nhu nhú, tiếng cười xanh giếng trời… là những hình ảnh đẹp, trong sáng và thân thương.
Chị em và làng được gợi tứ từ nỗi nhớ xa xôi và niềm bơ vơ ở hiện tại. Lời thơ dịu nhẹ, tình thơ ấm áp mang hơi hướng vỗ về, đánh thức kho tàng quá khứ. Như tiếng gió rưng rưng, như làn sương mưa buồn bã, bài thơ khoác lên người đọc một nỗi nhớ vọng về từ mùa màng năm tháng đã đi qua từ dạo ấu thơ.