Bạn có thể chuyển sang phiên bản mobile rút gọn của Tri thức trực tuyến nếu mạng chậm. Đóng

Cậu bé 9 tuổi khám phá hành tinh bóng tối

Đêm đó, bố con tôi đến Falasha, một hành tinh tối đến mức tìm được nó quả là một sự may mắn.

Falasha

Đêm đó, bố con tôi đến Falasha, một hành tinh tối đến mức tìm được nó quả là một sự may mắn. Nó lang thang trong không gian rỗng, một hành tinh mồ côi không có Mặt trời. Nó từng có một ngôi sao của riêng mình, nhưng rồi bị đẩy ra trong thời kỳ hỗn mang của hệ sao nhà. “Thời bố còn đi học, chẳng ai nhắc đến chúng cả,” tôi bảo con. “Giờ người ta nghĩ rằng các hành tinh hoang khéo còn đông hơn cả những ngôi sao.”

Chúng tôi quan sát Falasha trôi dạt qua những khoảng không trống rỗng giữa các ngôi sao, trong những đêm vô tận với nhiệt độ trên mức không tuyệt đối chỉ vài độ.

Sao chúng ta lại đến đây hả bố? Đây là nơi chết chóc nhất vũ trụ mà.

“Thời bố bằng tuổi con, khoa học cũng nghĩ như thế.”

Hanh tinh anh 1

Ảnh minh hoạ. Nguồn: Rachel Claire/Pexels.

Niềm tin nào rồi cũng sẽ bị lỗi thời theo thời gian. Bài học đầu tiên của vũ trụ là đừng bao giờ lập luận từ một điểm thời gian duy nhất, trừ khi bạn chỉ có một điểm thời gian duy nhất. Trong trường hợp đó, hãy tìm một điểm khác.

Tôi chỉ cho con xem bầu khí quyển dày đặc khí nhà kính và lõi nóng phát xạ. Tôi chỉ cho con xem cách mà sự ma sát thủy triều từ một Mặt trăng lớn đã bẻ cong và nén ép hành tinh này, từ đó làm nó ấm lên. Chúng tôi chạm tay lên bề mặt của Falasha. Ấm! Đứa con hào hứng của tôi thốt lên.

“Trên mức nhiệt độ hóa lỏng của nước.”

Giữa không gian rỗng không! Không Mặt trời. Không cây cỏ. Không quang hợp. Không gì cả.

“Sự sống có thể ăn mọi thứ,” tôi nhắc nhở con. “Chứ không chỉ mỗi ánh sáng đâu.”

Chúng tôi tìm đến đáy đại dương của Falasha, xuống tận các khe núi lửa của chúng. Chúng tôi soi đèn pin vào những nơi sâu nhất, khiến con há hốc mồm vì kinh ngạc. Các sinh vật có mặt ở mọi nơi: cua và sò trắng, giun ống tím và những dạng sống hình rèm cửa. Mọi thứ được nuôi dưỡng bởi sức nóng và chất hóa học rỉ lên từ những nguồn nhiệt bên dưới.

Thằng bé vẫn chưa thỏa mãn. Con chứng kiến cảnh vi khuẩn, giun đốt và các loài giáp xác học những mánh mới, ăn lẫn nhau, lan tỏa chất dinh dưỡng trên khắp mặt đáy biển và vào vùng nước xung quanh. Các niên đại trôi qua thành các thiên niên kỷ, thậm chí các kỷ nguyên cả triệu năm. Các đại dương của Falasha chất đầy dạng sống, đủ hình thù dị hợm khác nhau, bơi lội, tránh né nhau và trốn thoát.

“Ngày hôm nay thế là đủ rồi” tôi nói.

Nhưng thằng bé vẫn muốn xem tiếp. Các khe nứt phun trào rồi nguội đi. Các dòng hải lưu đổi hướng. Những biến động nhỏ và thảm họa cục bộ ưu tiên cho những kẻ láu bợm. Lũ hà bất động biến thành những tay bơi tự do, rồi những tay bơi phát triển kỹ năng dự báo. Những nhà thám hiểm kiêm hành hương chiếm cứ những nơi chốn mới.

Con trai tôi bị thôi miên. Điều gì sẽ xảy ra trong một tỷ năm nữa?

“Chúng ta sẽ phải quay lại để xem tiếp.”

Chúng tôi ngẩng dậy từ hành tinh tối đen như mực. Nó thu nhỏ lại dưới chân chúng tôi, và trong phút chốc trở nên vô hình một lần nữa.

Làm thế nào chúng ta lại tìm được nơi này?

Đây là lúc câu chuyện trở nên siêu thực. Một dòng dõi những sinh vật chậm chạp, yếu ớt, trần trụi, vụng về trên một hành tinh may mắn hơn nhiều, đã sống sót qua nhiều thảm họa gần diệt chủng và tồn tại đủ lâu để khám phá được rằng trọng lực bẻ cong ánh sáng, ở bất cứ đâu trong vũ trụ.

Không vì một lý do chính đáng nào và với phí tổn điên rồ, chúng ta đã chế tạo được một dụng cụ có khả năng nhìn thấy sự cong vẹo nhỏ nhất trong ánh sao phát ra từ hành tinh be bé này, cách xa nhiều năm ánh sáng.

Thôi đi, con trai tôi nói. Bố đang bịa.

Đúng là như vậy, những người Trái Đất chúng ta luôn bịa ra mọi thứ trong quá trình sống, rồi tìm cách chứng minh những điều bịa tạc đó cho cả vũ trụ chiêm ngưỡng.

Richard Powers/Bách Việt - NXB Văn Học

SÁCH HAY