Nắng vàng đã thắp cuộc ly hương
Đô thị chảy dài ngả chán chường
Anh nằm xuống phố nghe chuyển động
Một nghìn hời hợt và tang thương.
***
Hôm qua em đến rồi lại đi
Mười ngón đông xuân nói những gì?
Mà nay thành phố thác lá đổ
Gió rít đau lòng cuộc thiên di.
***
Nắng bung vỡ toang muôn chiều kích
Buồn đô thị một vẻ rất kịch
Em đừng nói gì, em hãy hát
Bản âm - câm vớt vát trữ - [chữ] - tình
Kết nối tạm bợ của những kẻ cô độc trong đô thị
Chúng tôi ngừng lại cùng nhau ở một điểm, va chạm vào nhau bằng những dịu dàng ngắn ngủi.
Ái tình không cần sự cân bằng. Yêu người nhiều hơn một chút cũng không sao nhưng chẳng ai muốn trao đi thủy chung mà nhận về lừa dối.
Bài thơ là hành trình trở về thị trấn của nhân vật. Đó là nơi ám ảnh thường trực, không thể nào quên.