Và từ đấy anh không làm thơ nữa,
Em đã xa, mùa cũng rất xưa rồi,
Cái chuông nhỏ ngủ quên bên khung cửa,
Gió lay trêu, gọi mãi chẳng cất lời.
***
Giữa một sớm mai kia, anh ngồi lại
Nghe xa xăm, khản tiếng sóng gọi người
Đá đã mòn môi hôn tóc nước
Mặt Trời nào đã tắt lịm trên vai.
![]() |
Tranh minh họa: Thomas Danthony. |
Ừ thì đấy, ngang chiều ngồi lại,
Đường về rất xa. Đường đi rất dài.
Những mùa hoa.
Những mùa cỏ úa.
Những khoảng trời huơ hoắc thiếu mây bay.
***
Và từ đấy, có bao giờ em lại.
Để yêu nhau như còn đúng một ngày,
Như phút con tàu chìm xuống biển,
Như Mặt Trời chỉ sáng nốt hôm nay?
***
Và từ đấy anh không làm thơ nữa.
Em đã xa. Mùa mới đã xanh rồi.
Chỉ có gió, mênh mang là gió.
Giữa hoang vu, vắng lặng gọi tên người.
Xóa tên anh trong danh sách bạn bè
Tình yêu muôn đời vẫn vậy, nói rằng quên liệu có thể dễ dàng quên?
Ái tình không cần sự cân bằng. Yêu người nhiều hơn một chút cũng không sao nhưng chẳng ai muốn trao đi thủy chung mà nhận về lừa dối.
Nhặt bình yên trong khu vườn năm tháng
Bình yên sâu thẳm nhất, là bình yên của yêu thương... Như mái nhà, mảnh vườn ấu thơ - là sự tiếp nối, có giọt mồ hôi, nụ cười chảy từ tổ tiên, ông bà đến cha mẹ và mỗi chúng ta.