Ở gian kế bên, Tam phi vừa từ trong hồ tắm bước lên, được thị nữ lấy khăn bông thấm nước, khoác áo lụa mỏng lên người. Chiếc áo mong manh làm nổi bật cơ thể nõn nà.
Nàng bước ra trước sảnh, vẻ mặt ủ dột.
Ngoài cửa, hai hàng tiểu thái giám xách lồng đèn vàng đang đưa nhà vua tiến vào. Đoàn tùy tùng đến cửa thì rẽ ra hai bên, cầm đèn đứng hầu trước hành lang.
Bộ tiểu thuyết Từ Dụ thái hậu. |
Toàn thể cung nhân quỳ hai bên cửa cung, rạp đầu.
- Hoàng thượng vạn tuế!
Nhà vua bước qua, phẩy tay. Tất cả đứng dậy rút đi êm. Nhà vua vào thẳng trong màn gấm.
Thái giám Trung Tín cởi áo ngoài cho vua rồi cũng lùi ra hành lang, đứng chực bên cửa.
Tam phi quỳ trước giường trong bộ xiêm y mỏng manh.
Vua Gia Long vẫn nằm trong màn, ra lệnh:
- Đến đây.
Tam phi lết bằng đầu gối đến sát bên giường.
Nhà vua nâng mặt Tam phi lên nhìn.
- Sao chẳng bao giờ trẫm thấy nàng cười vậy? Đến bây giờ vẫn còn oán trách trẫm sao?
Tam phi cúi đầu:
- Thần thiếp là phận sâu kiến, đâu dám oán bệ hạ!
Vua Gia Long gằn giọng:
- Nàng không oán ta là đúng. Cả triều đình Tây Sơn bị tận diệt, cả nữ tướng Bùi Thị Xuân một thời lừng lẫy cũng đã bị xéo nát dưới chân voi. Nàng có nhớ không?
Tam phi rùng mình:
- Thiếp làm sao quên được.
Vua Gia Long nhếch cười:
- Địa vị nàng trong triều Tây Sơn còn lớn hơn Bùi Thị Xuân. Nếu ta muốn thì nàng cũng có thể bị xéo nát dưới chân voi! Nhưng ta đã tha cho nàng, lại còn đưa nàng lên địa vị cao quý. Nàng có biết vì sao như vậy không?
Tam phi lặng lẽ giây lâu rồi bỗng bật ra:
- Thần thiếp biết. Vì... vì bị voi giày chỉ đau đớn có một lần. Còn sống để chịu giày xéo mỗi ngày mới thật là đau đớn vạn lần!
Vua Gia Long nhổm dậy:
- Á à... Nàng dám nói vậy sao?
Không nén được tức giận, ngài xô Tam phi ngã sóng soài dưới chân giường.
- Ngọc Bình, nàng thật ngu dại. Ta đã giải thoát cho dân chúng khỏi ách của Tây Sơn, giải thoát cả cho nàng! Thế mà nàng dám nói là đang chịu giày xéo! Ta cho đuổi cổ cả hai mẹ con bây giờ!
Tam phi sợ hãi, lết tới níu lấy áo nhà vua:
- Hoàng thượng, xin tha tội thần thiếp lỡ lời. Có lúc thiếp không biết mình đang nói gì nữa.
Vua Gia Long dịu lại:
- Ngọc Bình, nàng bị giặc Tây Sơn cưỡng ép kết hôn. Nay trẫm đã giải thoát cho nàng, nàng hãy xóa sạch ra khỏi tâm trí cái khoảng thời gian theo giặc. Nghe chưa?
Nguyễn Ánh (nghệ sĩ Minh Trường) và Ngọc Bình (nghệ sĩ Quế Trân) trong vở cải lương Chân mệnh. Ảnh: H.K |
Tam phi ôm mặt khóc.
Vua Gia Long quát:
- Nín!
Tam phi sợ hãi im bặt, lấy tay áo lau nước mắt.
Thấy bộ dạng Ngọc Bình thảm hại như vậy, không hiểu sao trong lòng nhà vua dâng lên một cảm giác hứng thú vô bờ bến. Vua ôm nàng vào lòng, âu yếm vuốt ve:
- Trẫm thương nàng lắm. Thấy nàng khóc lóc trẫm cứ tưởng như cái ngày chiến thắng ấy mới xảy ra hôm qua đây thôi...
Tam phi đang run rẩy chợt mở to mắt.
- Vậy là thấy thần thiếp đau khổ thì bệ hạ mới thỏa lòng, phải không?
Vua Gia Long không đáp, kéo Tam phi nằm xuống.
Áo khoác mỏng của Tam phi rơi xuống bên giường.
Từ dưới nhà ngang, cách mấy lớp cửa son, Hạnh Thảo đang dỗ Ngọc Ngôn bỗng nghe Tam phi rú lên một tiếng.
Đứng trực ngay dưới thềm, Trung Tín nghe tiếng nhà vua ôn tồn vọng ra từ trong màn gấm:
- Trẫm có làm nàng đau đâu?
Trên nệm phỉ thúy, Tam phi oằn mình thở hổn hển, mắt mở to đầy vẻ hãi hùng. Không, nàng kinh sợ không phải vì đau: nhà vua là một người đàn ông trầm tĩnh, nhẹ nhàng và lịch lãm.
Nhưng nàng thét lên vì trong lúc ấy nàng vừa thấy vua Tây Sơn Quang Toản hiện ra, người đầm đìa máu.