Bạn có thể chuyển sang phiên bản mobile rút gọn của Tri thức trực tuyến nếu mạng chậm. Đóng

Vũ Minh Tuấn và bàn thắng của tình cha

“Tôi có được như hôm nay, tất cả là nhờ cha vun đắp. Điều tôi mừng nhất là ở nơi chín suối, cha đã có thể mỉm cười”, Vũ Minh Tuấn chia sẻ sau bàn thắng màu nhiệm cho ĐT Việt Nam.

Tái hiện câu chuyện xúc động trên sân Mỹ Đình Ở trận bán kết lượt về AFF Cup, bàn thắng phút 90+3 của Minh Tuấn vào lưới Indonesia khiến sân vận động Mỹ Đình nổ tung trong sự phấn khích của khoảng 40.000 người hâm mộ bóng đá.

Đó là bàn thắng làm cho hàng triệu người hâm mộ bật khóc. Khóc vì niềm vui chung, khóc vì nỗi đau riêng của gia đình Minh Tuấn.

Hình ảnh Minh Tuấn quỳ sụp xuống vái cha chắc chắn sẽ là khoảnh khắc ăn mừng đi vào lịch sử bóng đá Việt Nam. Các đồng đội không quên, người hâm mộ không quên, gia đình, bầu bạn của Tuấn không quên, và sẽ chẳng có bóng Vàng, bóng Bạc, bóng Đồng nào thiêng liêng hơn thế.

Vu Minh Tuan ban thang tang cha anh 1
Vũ Minh Tuấn bây giờ là niềm tự hào của đất mỏ Quảng Ninh. Ảnh: Quốc Bảo.

Những ai gần gũi Minh Tuấn thì mới hiểu, cuộc đời của Tuấn, nếu không có sự gắng gỏi và nghiêm khắc của người cha, chưa biết sẽ trôi dạt về đâu. Tuấn sinh ra ở vùng than, giữa thời nghiện ngập đầy đường, bước chân ra khỏi cửa là va vào tệ nạn.

Ông Vũ Văn Minh, bố Tuấn, vốn cũng là một cựu cầu thủ, kiên quyết không để mất con trai trong cạm bẫy như hàng chục, hàng trăm tấm gương tày liếp liền kề. Ông đẩy Tuấn vào con đường đá bóng, như một “thượng sách” để giữ mình.

Là con nhà nòi, nhưng Tuấn lại khởi đầu vô cùng chật vật. 13 tuổi, cậu bé gầy nhẳng được chấm điểm ưu lúc thi tuyển đầu vào, nhưng 2 năm sau thì bị loại vì quá mỏng cơm và chiều cao chẳng có dấu hiệu gì biến chuyển.

Hai bố con không nản chí. Tuấn xoay sang chơi phủi, lang thang gần một năm thì được gọi vớt vào đội trẻ Quảng Ninh. Gọi vào cho đủ quân số tập, chứ khi ấy, cũng không nhiều người đặt niềm tin vào Tuấn.

Sự nghiệp chưa đâu vào đâu thì Tuấn lấy vợ. 20 tuổi đã con bế con bồng. Nhưng vợ con không phải thứ làm quẩn chân, mà ngược lại, từ thời điểm ấy, Tuấn “phất” lên như diều, đến bản thân anh cũng phải ngạc nhiên.

Có lần Tuấn tâm sự, khi đi tập, rồi đi đá giải, thứ động viên anh nhiều nhất chính là gia đình, nơi vợ luôn chờ sẵn với mâm cơm nhiều món “tủ”, nơi bố anh bế đứa cháu nội nâng niu như một món bảo vật trong nhà. Ngày ấy, Quảng Ninh chỉ là một đội mới thăng hạng V.League, chưa được đầu tư mạnh mẽ. Nhưng Vũ Minh Tuấn đã ra sân là như một chiếc máy chạy kiêm máy ghi bàn.

Tài năng của Minh Tuấn lọt vào mắt xanh của HLV Miura. Ông đưa anh lên tuyển U23, rồi vào thẳng tuyển quốc gia. Đã có thời điểm, anh là chân chạy cánh số 1 của ông thầy người Nhật.

Vu Minh Tuan ban thang tang cha anh 2
Khoảnh khắc Minh Tuấn solo qua hàng thủ Indonesia ghi bàn, bàn thắng anh nói rằng được cha dẫn lối. Ảnh: Quốc Bảo.

Nhưng chấn thương ập đến. Cánh cửa các đội tuyển xa dần. Ở CLB, Tuấn vẫn là trụ cột, nhưng đóng góp của anh không còn sâu đậm như mùa V.League đầu tiên. Trong những bữa cơm gia đình, thấy Tuấn buồn, bố anh liên tục động viên “sông có khúc, người có lúc, cứ miệt mài nỗ lực rồi gái có công, chồng chẳng phụ”.

Tuấn có chỗ dựa là người cha đầy đam mê và không bao giờ lùi bước, nên anh cũng sớm lấy lại được thăng bằng. Vừa hồi phục chấn thương, Tuấn vừa mở trung tâm dạy trẻ em chơi bóng đá. Đấy cũng là cách Tuấn đền đáp ước mơ của cha ngày nào, muốn con trai có một nơi tử tế để đá bóng nên người.

Tuấn có một cái biệt danh là Tuấn “đớp”. Thoạt nghe thì rất xấu. Nhưng đồng đội gọi Tuấn như thế từ ngày còn bé, vì khả năng săn bàn chớp nhoáng và lanh lẹ của anh.

Ở Việt Nam, ít có tiền vệ nào đá V.League mà ghi bàn thường xuyên, đa dạng như Minh Tuấn. Anh có đường chuyền, có óc kiến tạo – cái ấy đương nhiên, nhưng ngoài ra, thứ làm cho Tuấn không lẫn với bất kỳ ai khác là tốc độ nước rút và chọn điểm ra chân kết thúc.

Chính HLV Hữu Thắng đã từng chia sẻ rằng ông day dứt nhất ở AFF Cup vừa rồi là không có nhiều cơ hội dùng Vũ Minh Tuấn. Và ông tin nếu được vào sân, Tuấn sẽ biết cách làm bàn.

Ông Thắng nói ra điều này trước vòng bán kết. Quả nhiên, khi được tung vào sân ở những phút cuối trận lượt về gặp Indonesia, Minh Tuấn đã có pha solo độc đáo làm bất ngờ toàn bộ hàng thủ đối phương, trước khi thắp lại hy vọng cho tuyển Việt Nam.

“Cha ở trên trời đã chỉ lối cho tôi ghi bàn thắng đó”, Tuấn nghẹn ngào nói về giây phút có lẽ là đáng nhớ nhất đời cầu thủ của mình. Một bàn thắng không đủ mang về bóng Vàng cho Tuấn, nhưng đối với anh, nó quý giá hơn bất cứ phần thưởng danh giá nào khác. Vì nó là món quà báo hiếu tình cha.

Quả bóng vàng Việt Nam 2016: Chờ đợi bất ngờ

Những ứng viên lọt vào top 5 Quả bóng vàng (QBV) Việt Nam 2016 đều là những ngôi sao thực sự, để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng người hâm mộ suốt thời gian qua.

Quốc Bảo

Bạn có thể quan tâm