Phỏng vấn
8 năm trước, Võ Đình Hiếu nổi tiếng cùng Nhã Phương với phim ngắn Xin lỗi anh chỉ là thằng bán bánh giò. Nam diễn viên sinh năm 1992 từ đó không nổi tiếng hơn dù anh có ngoại hình và khả năng diễn xuất.
Đạo diễn Nguyễn Hữu Hoàng nói với Zing: "Hiếu là diễn viên tốt nhưng qua vài dự án không làm cậu ấy nổi tiếng hơn, Hiếu vẫn loanh quanh". Mới đây, Võ Đình Hiếu trở lại với phim Song Song, đóng cặp với Nhã Phương, anh nhận được phản hồi tốt về diễn xuất nhưng đài từ vẫn là hạn chế.
Võ Đình Hiếu trở lại với điện ảnh sau 5 năm kể từ Lật mặt 2: Phim trường của Lý Hải. |
"Tôi thoại còn cứng"
- 5 năm kể từ “Lật mặt 2: Phim trường” (2016), khán giả mới lại thấy anh trên màn ảnh rộng. Thấy một Võ Đình Hiếu bảnh bao trong vai cảnh sát nhưng cũng thấy cả những bỡ ngỡ của một người quá lâu không đóng phim điện ảnh?
- Tôi vẫn tham gia phim truyền hình đều, thực ra năm nào cũng đóng phim nhưng đúng là điện ảnh thì 5 năm rồi tôi mới lại có cơ hội mới. Lâu không xuất hiện cũng có một vài áp lực nhất định nhưng khi quay tôi xác định là tập luyện kỹ và làm hết mình.
Dù vậy, sự ngượng ngùng là khó tránh, nhất là khi xử lý những câu thoại dài. Tôi không phủ nhận là tôi thoại còn cứng, trong khi bên ngoài tôi nói chuyện thoải mái hơn nhiều.
Tôi thấy được khuyết điểm của mình trong thoại, một phần là do xuất thân vùng miền. Tôi vẫn đang cố gắng khắc phục hạn chế của mình. Nhưng nói có hối tiếc với vai diễn trong Song Song hay không, câu trả lời của tôi là “không” bởi vì tôi hài lòng.
- Thoại cứng là điều dễ nhận ra ngay ở phim trường, tại sao anh và đạo diễn không chỉnh sửa ngay hoặc hậu kỳ sau đó thay vì vẫn giữ nguyên như vậy trên màn ảnh?
- Yêu cầu của đạo diễn Nguyễn Hữu Hoàng ở phim trường là nói đóng đúng kịch bản. Nhưng tôi cũng là một người thích sáng tạo để nói theo cách của mình.
Đúng là có những câu thoại giữa tôi và kịch bản chưa hòa hợp được với nhau, ví dụ như câu thoại được xây dựng theo tiếng Bắc nhưng tôi là người Nam Bộ. Tôi phải vào một vai khó, đi kèm với đó cũng có nhiều cái khó khác nhưng về cơ bản, đạo diễn luôn để diễn viên thoải mái nhất.
- Nếu nói Võ Đình Hiếu được chọn để tái ngộ với Nhã Phương sau 8 năm của “Xin lỗi anh chỉ là thằng bán bánh giò” thì có đúng?
- Tôi nghĩ bộ phim như bức tranh vậy, đạo diễn là người nhìn tổng thể. Để bức tranh hoàn thiện thì cần nhiều màu sắc, một bộ phim rất khó để chọn diễn viên này vì một diễn viên khác. Tôi tin là mình có thế mạnh riêng để được chọn, không hẳn để tái ngộ với Nhã Phương.
- Dù trở lại, anh lại bị ê-kíp giấu suốt quá trình quảng bá phim, không có tên và hình ảnh trên poster, trailer, phải đến khi phim ra mắt khán giả mới biết. Anh thấy sao?
- Lúc đầu tôi cũng đặt câu hỏi là tại sao phải giấu như vậy. Tôi cũng có chạnh lòng, nói không là không đúng, cảm giác mà mình đến ra mắt phim mà không được chụp ảnh, không được công khai cũng hơi buồn. Nhưng tôi tôn trọng lựa chọn của ê-kíp.
Nam diễn viên cho biết anh từng rơi vào trạng thái không biết làm gì sau Xin lỗi anh chỉ là thằng bán bánh giò. |
"Khó chịu cũng không thay đổi được gì"
- Tại sao anh không nổi tiếng hơn kể từ “Xin lỗi anh chỉ là thằng bán bánh giò”?
- Thực ra, tôi vẫn miệt mãi, vẫn làm nghề, không hề buông bỏ ngay cả những lúc khó khăn nhất. Ngay cả khi nghề không mang lại cho mình điều kiện vật chất, tôi vẫn gắn bó. Nhưng đúng là tôi không nổi tiếng hơn so với thời điểm ban đầu. Nguyên nhân có thể là do tôi chưa có đủ đột phá. Đó là điểm mấu chốt, khi mình chưa có đủ điểm nhấn thì không bật lên được.
- Nhưng tại sao không có bước đột phá?
- Để làm một bộ phim đạo diễn cần phải có diễn viên thực lực. Ở một thời điểm nào đó, tôi có thể không được xếp vào nhóm diễn viên thực lực, không phải vai nào tôi cũng hợp, tôi cũng chưa đủ uy tín để được trao nhiều cơ hội. Tôi vẫn đóng phim truyền hình nhưng có lẽ cũng chưa đủ lực để nói tiếng nói trong điện ảnh. Nhiều người vẫn coi tôi chỉ là diễn viên bán bánh giò.
- Có gọi chịu khi bị coi như vậy?
- Khó chịu mình cũng không thay đổi được. Nó vẫn nằm ở việc bản thân mình đã thực sự bùng nổ hay chưa để phân định trong một vai diễn khác và khiến người khác nhớ đến.
- Cách gọi “hot boy bánh giò” còn giá trị không?
- Còn chứ. Đó là ký ức, kỷ niệm và bài học. Cũng từ mốc đó gợi nhớ tôi về cái gì nên làm, cái gì không nên làm. Thời điểm đầu tôi nổi tiếng vì sự mộc mạc nhưng rồi tôi sợ và không dám bước ra khỏi vùng an toàn của mình.
Sau vai diễn đó, làm cái gì tôi cũng đắn đo, nỗi sợ quá lớn, tự mình chèn ép mình. Tôi không dám bước qua ranh giới của sự thay đổi. Tôi cũng không biết thay đổi ra sao, không biết mình nên tiếp tục mộc mạc, ngơ ngơ hay sành điệu, trẻ trung, hiện đại. Gần như không ai hướng dẫn và vạch đường.
- Chẳng lẽ thời điểm anh vừa nổi tiếng vẫn không một ai sẵn sàng định hướng?
- Có nhưng họ lại hướng mình đi hướng khác không hợp nên thôi.
- Quãng thời gian chững lại, không được giới làm phim đoái hoài, anh có nôn nóng?
- Tôi luôn biết cách để tự cân bằng. Tôi luôn cố gắng suy nghĩ nhẹ nhàng để cuộc sống bớt áp lực, tôi cũng không có scandal gì, tôi luôn tránh những ồn ào. Tôi chấp nhận việc thành công đến trễ cũng được nhưng quan trọng là phải giữ được lâu.
Võ Đình Hiếu ở tuổi 29 đã tự mua được nhà dù không nổi tiếng hơn trong showbiz. |
"Tôi là tư duy thực tế, không màu mè"
- Như anh nói, anh đã có một vài năm sống trong trạng thái “sợ đủ thứ”, giờ ở tuổi 29 có còn sợ như vậy?
- Giờ còn gì để mất mà sợ (cười). Giờ vai gì tôi cũng sẵn sàng, miễn là được trao cơ hội. Tôi đã thay đổi tư duy để có thể tiếp tục chạy đua trong nghề.
- Về những hạn chế anh đã tự chỉ ra rồi, còn điểm mạnh thì sao?
- Tôi có cặp mắt ngồ ngộ. Nhiều đạo diễn nói rằng họ chọn tôi vì cặp mắt. Nhưng vấn đề là chính tôi cũng chưa kiểm soát được thế mạnh cặp mắt của mình. Tôi đang chờ vai diễn nào đó mà mình có đất để buộc phải kiểm soát đôi mắt.
- Trước 30 tuổi anh đã làm được gì?
- Tất cả mục tiêu đề ra trước 30 tôi đều đã hoàn thành. Đó là trở thành diễn viên và ca sĩ.
- Bước chuyển ca sĩ là một thất bại?
- Tôi nghĩ không vì tôi cố gắng dựng hình ảnh một nghệ sĩ đa năng, võ thuật, nhảy, hát và diễn được. Tôi muốn bước qua giới hạn của con người mình.
- Trước 30 tuổi, anh đã có gì về vật chất?
- Tôi có nhà đất rồi, tôi đã tự mua được nhà. Quan điểm của tôi là “an cư lạc nghiệp”, chứ nay thuê chỗ này, mai thuê chỗ khác thì chẳng làm gì được.
- Tại sao anh mua được nhà bởi không phải người trẻ nào trước 30 tuổi cũng làm được?
- Tôi tiết kiệm và luôn đặt ra nhu cầu tiêu xài hợp lý. Tôi là người tư duy thực tế, chứ không màu mè.