Những đóa hoa mệt lả trên đường
Người vẩy nước lên bầy hoa tái nhợt
Mua về một cái chết
Mua về một tàn phai
***
Mua về một ban mai
Thấy rã tan mọi thứ
Những con đường cạn gió
Bụi u uất những bàn chân giẫm xuống đạp lên
***
Mặt trời đi qua nửa cung Bạch Dương
Không ai nghĩ phút giây nào mình cháy hết
Những chiếc bóng chạm vào nhau bỏng rát
Buổi chiều đến và cơn mưa bay mất
***
Em, ta làm gì cho qua hết tháng tư?
Lời bình
Tháng tư của Lê Minh Chánh định hình một tứ thơ gợi lên từ những ngày mệt lả và lê thê. Tâm trạng ấy dịch chuyển chầm chậm qua các sắc thái “tái nhợt”, “tàn phai”, “rã tan” và cuối cùng rơi vào chiều “u uất”.
Cơn mưa bay mất như nỗi đợi chờ đã tan vào hư không. Có lẽ, những hi vọng mát lành cũng đã bay đi cùng cơn mưa. Giữa khoảng lặng im ấy là ánh nhìn khắc khoải.
“Em, ta làm gì cho qua hết tháng tư?” Câu hỏi âm thầm như bụi, cô đơn giữa những ngả đường cạn gió. Em có nghe không, hay là, em cũng bay đi như cơn mưa kia trong chiều bỏng rát. Dẫu sao vẫn còn có thể nghĩ và hỏi, nghĩa là còn đợi chờ và hi vọng.