Bạn có thể chuyển sang phiên bản mobile rút gọn của Tri thức trực tuyến nếu mạng chậm. Đóng

Lạc vào đời nhau qua những bức thư không tới 'đích' (kỳ 2)

Lạc vào đời nhau như mối duyên lạ lùng được xây nên từ những lá thư chất chứa hoài niệm, dằn vặt của quá khứ ở nhân vật nữ chính trong câu chuyện.

“Alo…” - Giọng con gái miền Bắc vang lên. Giờ thì tôi dám chắc là anh chàng kia muốn cắt đuôi cô nàng rồi.

“Chào em, à có thể là chị. Tôi là nhân viên bưu điện, tôi muốn…”

“A, phiền anh đừng nói gì cả, cho em nghe tiếng sóng một chút được không?” - Giọng cô gái chừng như chẳng hề nôn nóng với kết quả của những lá thư mình gửi, lại bất ngờ đề nghị với tôi điều chẳng liên quan. Tôi ngơ ngác làm theo, đứng gần hơn về phía biển để hi vọng bên kia nghe rõ tiếng sóng vỗ. Cô gái kia lại yêu biển nhiều tới mức muốn nghe tiếng sóng ư? Chừng mười phút sau (lần đầu tiên tôi thấy mình có một cuộc điện thoại kỳ lạ đến thế), cô gái bên kia mới tiếp lời:

“Ừ, cô biết rồi ư? Chúng không đến được tay người nhận đâu. Tôi muốn báo cho cô biết vậy.”

“Cám ơn anh, em vốn đã biết rồi, chỉ là… Phiền anh giữ chúng giùm em được chứ? Chỉ một thời gian nữa thôi em sẽ vô Vũng Tàu.”

“Ơ, nhưng mà…”

“Thay vì hoàn lại chỗ em, anh giữ chúng được chứ? Em sẽ vào đó sớm thôi.”

nhung la thu di lac anh 1
Những bức thư chẳng bao giời tới được người mà cô muốn. Ảnh minh họa.

Hôm nay thật là một ngày quái đản, thế là tôi gật đầu đồng ý, cầm cả đống thư của một người chưa hề quen, với lời đề nghị trước giờ chưa từng có.

Tôi trở về, có cả một buổi chiều không hề phải làm việc. Tôi ngắm nghía gian phòng của mình, chẳng có đồ đạc gì thêm, xấp thư này có lẽ là mới nhất. Tôi đặt chúng ngay ngắn vào hộp các tông rồi đặt ở chỗ dễ nhìn nhất. Đó là lúc em bước vào cuộc sống của tôi, dù sự hiện diện chỉ là những bức thư đi lạc mà thôi.

Từ đó, tôi có thêm một thói quen mới, nhắn tin kể về những điều mình làm, về khung trời và cảnh vật nơi này với một người cách xa hơn một nghìn kilomet. Cũng từ ấy, chiếc điện thoại im lìm của tôi có thêm chuông báo tin nhắn vui tai, tôi được nghe biết bao câu chuyện từ đầu kia của đất nước: Hà Nội.

Cho tới giờ, giữa những lúc làm việc ở ô vuông nhỏ xíu trong bưu điện, thỉnh thoảng tôi vẫn chợt bật cười: Thế quái nào lại có một sự liên hệ kỳ lạ thế nhỉ? Mà tại sao tôi lại là người giữ những lá thư kia chứ? Thế rồi tôi lại xua đi cả tá câu hỏi, bởi hơn ai hết, tôi cảm nhận được niềm vui mà mình có được kể từ khi ôm chúng về, ngày ngày trò chuyện với chủ nhân của chúng. Chưa lần nào tôi hỏi về thời gian em sẽ vào đây, có lẽ cứ như thế này lại thú vị hơn.

Từ ngày có em trò chuyện, tôi bắt đầu nhận ra mình cười nhiều hơn, đã chịu khó bước ra ngoài những ngày cuối tuần để ngắm biển, hít thở không khí rồi lặng im gọi điện cho đầu dây bên kia nghe tiếng sóng vỗ rì rào. Sẽ có người nói tôi thật điên rồ, nhưng tôi lại muốn cứ mãi điên rồ như thế.

“Vũng Tàu nắng đẹp, em có muốn gửi chút nắng ra ngoài đó không?”

“Aha, cám ơn anh, trời mưa cũng có cái hay. Cứ để em tự dầm mưa đi ạ.”

“Anh có thể hỏi em về chủ nhân của những lá thư em muốn chuyển tới không?”

Tự dưng tôi lại muốn hỏi em câu hỏi ấy.

“Chuyện của em rất dài, em sẽ kể khi gặp mặt nhé!” - Em im lặng hồi lâu rồi mới nhắn tin lại cho tôi.

“Tới khi nào được gặp em?” - Tôi bấm điện thoại rồi lại xóa đi, tôi chỉ là người giữ hộ em những lá thư, có nên đòi hỏi điều gì khác không. Nhưng tôi rất muốn được gặp em, muốn xem cô gái nào lại kiên trì với một đích đến tới nhường ấy, lại có thể vô tư nói về sự hi vọng của mình dù chẳng được đáp lại như thế. Thảng hoặc, tôi vẫn tò mò về chàng trai kia, người nắm giữ tình cảm của em, người khiến em thiết tha tới vậy.

“Vì một lần yêu mà dốc hết thơ ngây tâm hồn

Còn lại giấc mơ trầm buồn”

nhung la thu di lac anh 2
Cô như tia nắng đang len lỏi vào tâm chí anh. Ảnh minh họa.

Câu hát trước kia tôi từng nghe cứ lặp đi lặp lại trong đầu. Từ khi mối tình đầu tan vỡ, đã lâu rồi tôi chưa dốc hết trái tim, tấm lòng mình cho ai. Sự nhàn nhạt nơi tôi có xứng đáng để yêu thương thêm một ai không? Cuộc sống thật kỳ lạ, có những người thiết tha được yêu thương, có những người lại chẳng rõ tim mình muốn gì - chính là sự khác nhau giữa em và tôi. Tôi tự đấm thùm thụp lên ngực mình cho thật đau, tự trách mình những ngày qua sống mờ nhạt quá.

“Em có bao giờ thấy chán chính bản thân mình chưa?”

“Có chứ. Nhưng rồi em nghĩ lại, phải học yêu chính mình trước anh ạ. À mà anh đang chán đó hả?”

“Ừ!”

“Số đông chúng ta đều đang ở trong một vũng lơ lửng chán chường mà. Nhưng anh đừng lo, cuộc đời đáng sống lắm, tin em đi.”

“Lấy gì mà tin em đây?”

“Haha. Hãy vui vì anh chưa bị ai từ chối, chưa phải gửi tới 48 lá thư mà chẳng hề có hồi đáp, chưa phải mong muốn tới một nơi cồn cào mà chẳng thể đi…”

“Ừ!”

“Đừng chỉ ừ với em, anh thay đổi cái gì đó đi, bắt đầu từ phòng anh chẳng hạn, cứ thử làm rối tung lên, anh sẽ vui vì có việc để làm.”

À, tôi cần một việc để làm tới mức này rồi cơ đấy. Tôi bật cười, hóa ra em đang dạy tôi cách sống, em điều khiển từ xa tâm trạng của một thằng con trai hai mươi sáu tuổi này!

Tối đó trở về nhà, tôi dốc hết số đồ đạc trong phòng mình ra để sắp xếp lại hoàn toàn mới. Có bao nhiêu sách trong hộp và trên giá, tôi đều lôi ra lau sạch bong. Này là quyển đầu tiên mua lúc được tiền học bổng, này là quyển sách mua dịp đi thực tập… Chỗ kia là mấy món đồ handmade ngày trước cũng hay mày mò, còn cả đống màu vẽ vứt xó chưa bao giờ tôi ngó lại … Tôi nhìn lại bản thân mình những ngày còn rất trẻ, tự mỉm cười, tự thấy mình ngốc nghếch. Sao cứ phải chờ đợi một ai đó bước đến với cuộc sống của mình mới nhận ra thế giới này đáng quý biết bao. Sao cứ phải vì một ai đó mà không phải là chính mình mới mang lại niềm hạnh phúc mỗi ngày cho riêng mình. Tối đó tôi đã ngủ rất ngon, từ rất lâu rồi tôi mới lại thấy mình như đang mỉm cười trong giấc mơ.

(Còn nữa)

Trích sách "Mình sẽ hạnh phúc giống người ta"

Bạn có thể quan tâm