Người đến người đi vẫn thành vòng tròn vốn chẳng khi nào khác đi. Lưu luyến ai đó, muốn ở bên cạnh ai đó cũng chỉ bởi họ thỏa mãn được cảm xúc của chính bản thân mình.
Lưu luyến một nơi nào đó, ở lại nơi nào đó cũng chỉ là để thỏa mãn cho cảm xúc của chính bản thân mình.
Hờ hững đôi khi lại là mong mỏi. Ảnh: Nghệ thuật sống. |
Cuối cùng, những vòng tròn vẫn khít. Người với người vẫn ở bên nhau, rời xa nhau. Người cứ đến cứ đi, cứ buồn cứ vui.
Tha thiết có lẽ cũng chỉ là nằm mộng. Hờ hững đôi khi lại là mong mỏi. Cảm xúc của ta đôi khi phức tạp hơn những gì chúng ta có thể hiểu được.
Cứ mỗi khi ngồi một mình lặng lẽ nơi này, tôi hay nghĩ về những gì đã qua, đắm chìm trong đó, vùng vẫy trong đó, rồi lại tiếc nuối rằng giá như có thể đến sớm hơn trong thành phố này. Giá như tôi có nhiều, nhiều hơn những điều để hoài niệm.
Tôi tha thiết với những ngày lang thang từng qua khi tôi hai mươi, hoặc hơn hai mươi đôi chút. Ngày ấy, những đứa còn trẻ con nông nổi cứ đan tay vào nhau rồi hào hứng đi qua từng con phố chật hẹp của Hà Nội. Lúc ấy, tôi hứng khởi biết bao.
Đến khi tuổi qua đi, tôi lại thường chỉ muốn ngồi một mình và hoài niệm về những ngày đã qua. Bất chợt, trong quán cà phê vô danh ở thành phố này, tôi lại nghe được những ca từ của Vòng tròn cất lên. Bài hát chất chứa nhiều kỷ niệm về những ngày còn trẻ, ngày Tùng Dương còn hát đầy khao khát, đầy lửa cháy. Tôi nghĩ về vòng tròn của gặp gỡ, vòng tròn của ly biệt...
Có một buổi chiều, tôi và em hẹn nhau ở Bờ Hồ. Từ đó, tôi đã cùng em đi qua những đường phố dài. Lần đầu tiên, tôi đi lâu thế từ lúc về lại thành phố này. Khi tôi bằng tuổi em, ngày nào tôi cũng đi, cứ đi mãi, đi mãi như nơi này là của mình.
Đó là lần hiếm hoi tôi cảm thấy tôi có thể gần em đến như vậy. Sự gần gũi chân thành ấy, khiến tôi cảm động. Hoặc bởi khi ở bên cạnh em, tôi nhìn thấy tuổi trẻ của một cô gái, đã qua lâu rồi. Có lẽ vì thế mà nỗi nhớ thương của tôi nhiều hơn.
Nỗi nhớ tưởng ẩn mình trong giấc ngủ yên ổn rồi mà cũng có lúc ngỡ ngàng mọc rong rêu, bám đầy từng ngóc ngách.
Ở tuổi nào cũng vậy, chẳng thể thoát khỏi sự vẫy vùng của từng cơn nhớ. Lâu thật rồi, mới biết còn tha thiết đến chừng ấy. Từng cơn nhớ chong chong xuyên qua màn đêm dày. Nỗi nhớ cứ ở đó, thật thà lắm.
Có rất nhiều người ở nơi này khiến tôi lưu luyến, và buồn bã vì chúng tôi đã rời tay nhau. Không phải chuyện tôi xa ai, hay ai xa tôi, mà chúng tôi, chính chúng tôi đã tự nhiên rời xa nhau như duyên đã cạn.
Ngày xưa, tôi có những cơn chấn động không thoát được khi từng mối dây liên kết của tôi với những người khác cứ lần lượt biến mất. Nhưng rồi, tôi quen dần với điều đó và tôi vẫn điềm nhiên đấy, như co dần lại chính mình.
Tôi chấp nhận điều đó tựa như hơi thở tự nhiên của đất trời, như đó là cách thế giới vận hành. Càng trưởng thành lại càng thấu hiểu, đồng cảm với điều Trịnh Công Sơn từng nói: “Trong gặp gỡ đã có mầm ly biệt”.
Người vẫn là một cá thể, giữa một tập thể. Tôi là cá thể riêng biệt - an ủi, xoa dịu cuộc đời theo cách tôi lựa chọn. Dẫu niềm an ủi, xoa dịu thật nhỏ bé, tôi vẫn tin người đến người đi trong nhân gian đều là một mối duyên lành.
Mỗi ngày đang sống, tôi vẫn còn biết mình ở đây, ngồi lại ở nơi đây, trong đời sẵn sàng đón nhận những cuộc gặp gỡ, những lần ly biệt.