Tôi từng khởi sự làm rất nhiều việc bằng niềm háo hức, hứng khởi như thế. Học một điều mới, bắt đầu một công việc nào đó mới… Không hiểu sao đến cuối cùng lại thành ra chán ngán, buông xuôi. Mọi sự đều dang dở, không ra hình hài gì.
Chỉ bằng niềm hứng khởi đầu tiên ấy, chắc chắn không thể nào tạo dựng được gì. Một hành vi mãi mãi chỉ là một hành vi đơn lẻ, không làm nên cuộc sống, không làm nên con người nếu nó không lặp lại và kết nối với những hành vi khác, dần dần chuyển hóa và thấm nhuần vào bên trong. Trở thành nội tại. Trở thành cốt lõi.
Càng làm càng phải đào sâu hơn vào bên trong mình – một điều đỏi hỏi sự nhẫn nại, sự dũng cảm vô cùng lớn. Ảnh: Pinterest. |
Một ý tưởng sáng tạo cũng không thể biến thành một tác phẩm ngay khoảnh khắc lóe sáng đầu tiên. Một công trình muốn đắp xây không chỉ cần có sự dũng cảm và nhiệt huyết ban đầu.
Trong nhân gian này, muốn khởi tạo một cuộc sống và duy trì nó, đều mệt mỏi và phải lặp đi lặp lại những việc được gọi là nhàm chán như thế, tựa như nấu cơm mỗi ngày. Đòi hỏi sự nỗ lực không ngừng.
Để duy trì, chính là tiếp tục lặp đi lặp lại từng việc nhỏ nhặt đến khi thành thục, đến khi thành một hình hài nào đó.
Rèn luyện một cách nghĩ, một lối cảm nhận cũng vậy. Nhưng tại sao dần dần ta lại cảm thấy chán nản với sự rèn luyện ấy?
Vốn lúc thường, chẳng nghĩ đến câu hỏi này. Chỉ đơn giản nghĩ là vì một chuyện cứ lặp đi lặp lại “thành một vòng luẩn quẩn” đơn điệu nên chán vậy thôi. Hoặc cảm thấy việc làm ấy quá nhỏ nhặt, chẳng mấy quan trọng. Hoặc là có những điều mới lạ hơn tìm đến...
Trải qua nhiều chuyện vui buồn, mới tự hỏi: Đã sống trên đời, có chuyện gì quan trọng hơn chuyện gì? Chuyện gì là nhỏ nhặt, chuyện gì là lớn lao? Đất đá để xây nên bốn bức tường quan trọng hay cột trụ gỗ quan trọng hơn? Là lá lợp mái hay là đất làm nền cần thiết?
Chẳng phải dù là gì cũng đều góp chung một chất liệu, một phần vào cuộc tạo tác nên tác-phẩm-đời-sống của mình hay sao?!
Để nói, thực ra ta cảm thấy nhàm chán không phải bởi sự lặp lại. Đó là bởi đã dần đánh mất đi nhiệt huyết ban đầu. Đánh mất đi nhiệt huyết ban đầu bởi huyễn tưởng rằng có những điều quan trọng hơn đang chờ đợi ta trong cuộc sống. Bởi càng làm càng phải đào sâu hơn vào bên trong mình - là một điều đỏi hỏi sự nhẫn nại, sự dũng cảm vô cùng lớn.
Tôi có một người bạn nghiên cứu tâm lý - trị liệu, anh luôn khuyến khích mọi người quanh mình viết. Ban đầu, với tư cách một người đã từng sáng tác hư cấu, tôi không tin lắm vào chuyện ai cũng có thể viết.
Dần dần, tôi phát hiện ra, chuyện mà những người viết nghiệp dư làm được không phải bản thân việc viết. Chuyện họ làm đó chính là kiên nhẫn đối diện với bản thân mỗi ngày. Viết ra thành câu những suy nghĩ (dù là nhỏ bé, tạp nhạp nhất) bên trong mình, ghi lại những cảm xúc (dù là tiêu cực nhất) của mình…
Những thói quen tạo thành lối sống của bản thân. Đó là một sự luyện rèn. Ảnh: Pinterest. |
Thông qua đó, giải phóng bản thân khỏi những nỗi trầm uất, khổ đau, thoát khỏi con người tự ti ẩn sâu bên trong, dũng cảm đối diện với phần yếu đuối, hèn nhát nhất, vượt qua nó và dần dần gây dựng một bản thân mạnh mẽ mà mình mong muốn.
Người bạn họa sĩ của tôi bảo rằng, cũng như tôi có lúc chán viết, cô cũng rất nhiều khi chán vẽ. Đó là sự biếng nhác không chỉ về sinh lý, về thể chất thường trực trong mỗi chúng ta. Đó còn là nỗi sợ hãi mỗi lần phải đối diện với chính mình.
Thế nên, dừng một ngày không phải là nghỉ ngơi mà là thỏa hiệp. Mỗi lần thỏa hiệp là thêm một lần thoái chí, đầu hàng. Rút cục nếu cứ thế, cuộc đời chúng ta sẽ chỉ là một ngôi nhà dang dở, chẳng bao giờ thành hình hài gì. Bức tranh đời sống của ta mãi mãi là những sắc màu hỗn độn, những hình khối lộn xộn...
Với con người mà nói, ấy là một việc khó khăn khi phải trực diện tra vấn bản thân và duy trì bản thân trong một nhịp điệu nhất định. Khi ấy, không còn chỉ là chuyện của nhiệt huyết nữa.
Đó là bắt đầu của kỷ luật. Kỷ luật đi cùng sự nhẫn nại tạo ra thói quen. Những thói quen tạo thành lối sống của bản thân. Đó là một sự luyện rèn.
Sự mãn nguyện và hạnh phúc đến khi dù thế nào chúng ta cũng nhẫn nại và tận lực, nhiệt huyết với từng việc làm nhỏ bé trong đời. Đó là sống với một nghi thức của đời sống, là duy trì điểm cân bằng mong manh để tồn tại giữa đất trời.