Bạn có thể chuyển sang phiên bản mobile rút gọn của Tri thức trực tuyến nếu mạng chậm. Đóng

Người đàn bà lạ

Mặt cô trắng đến mức mất hẳn vẻ tự nhiên. Dường như lớp trang điểm là quá dày đối với một cô gái mặc váy trong nhà.

Sau những gì đã xảy ra, tôi chẳng còn tâm trạng nào để gặp ai tối hôm đó nữa.

Căn hộ vẫn hệt như lúc Mamiya rời đi. Tôi chẳng buồn vớ lấy cốc bia của anh ta và ném thẳng xuống sàn trong cơn giận dữ, mà cũng chẳng thể bình thản chuyển sự chú ý sang việc chuẩn bị bữa tối.

Thay vào đó, tôi chỉ lang thang vào phòng ngủ - căn phòng duy nhất còn lại trong căn hộ ngoài phòng khách kiêm luôn cả phòng làm việc - rồi nằm vật xuống giường. Tôi vẫn nằm ở đó nghe nhạc trên đài FM khi chuông máy liên lạc cá nhân reo vang.

Tôi nhìn đồng hồ trên bàn ngủ và thấy con số 10:24. Ai có thể đến vào giờ này nhỉ? Không ai từ các đài truyền hình mà tôi đang hợp tác lại ghé thăm mà không báo trước.

Hệ thống an ninh ở cửa chính dưới tầng thường ngăn lại hết những người bán hàng; chỉ thỉnh thoảng mới có người lẻn được vào sau khi một cư dân đi qua cửa, nhưng ngay cả thế thì họ vẫn thường bị đuổi đi lúc tự giới thiệu bản thân qua máy liên lạc ở từng căn hộ, vậy nên tôi không thể tưởng tượng họ kiếm chác được gì mấy cả.

Đương nhiên, một số người biết địa chỉ của tôi ở đây, và trên lí thuyết, bất kì ai trong số họ cũng có thể lựa chọn tới thăm tôi, nhưng tôi chẳng thể nghĩ ra một ai lại đến mà không gọi điện trước. Một ngoại lệ có thể là cô bạn gái từng đến gặp tôi ở đây, nhưng vì giờ chúng tôi đã đường ai nấy đi, tôi không tin rằng mình còn gặp lại cô nữa. Cô ấy và tôi chẳng có gì hợp nhau, ngay cả trong chuyện tình dục đi chăng nữa.

Tôi nhấc ống nghe trên máy liên lạc. “A lô?”

“Xin chào.”

Đó là giọng một phụ nữ, nhưng không phải của ai mà tôi biết.

“Ai gọi đấy?”

“Em đang đứng ở cửa nhà anh. Em cũng sống trong tòa nhà này.”

Chuông máy liên lạc là giống hệt nhau dù người gọi đứng ở bảng điều khiển an ninh dưới tầng một hay ở hành lang ngay ngoài cửa. Chính vì thế mà cô cảm thấy mình cần giải thích.

“Xin đợi một chút.”

Nguoi la anh 1

Ảnh minh hoạ. Nguồn: Irfan Ibrahim/Pexels.

Tôi thở dài mệt mỏi. Tôi không biết liệu cô muốn mời tôi quyên góp hay kí vào bản khiếu nại nào không, nhưng tôi không có tâm trạng nghe ai kể lể cả. Thậm chí nét trẻ trung trong giọng nói của cô gái cũng chẳng thể xua đi nỗi bực dọc trong tôi. Nhưng tôi cho là mình cũng không thể để cô cứ đứng đấy mãi được.

Tôi mở cửa. “Ồ!” Chính là cô gái mà tôi đã nhìn thấy đi qua sảnh vài đêm trước.

“Em hi vọng mình không làm phiền anh,” cô nói. Cô mặc một chiếc váy trong nhà bằng vải bông màu xanh lá cây nhạt với những bông hoa thật lớn bằng nét đậm phía trước. Đương nhiên là cô đang làm phiền tôi rồi, nhưng tôi không thể nói thẳng như thế được.

“Có chuyện gì thế?”

Mặt cô trắng đến mức mất hẳn vẻ tự nhiên. Dường như lớp trang điểm là quá dày đối với một cô gái mặc váy trong nhà.

“Anh có biết không?” Cô nói như thể để khơi dậy sự tò mò của tôi đối với những chuyện buôn dưa lê về ai đó.

“Tôi biết gì cơ?”

“Rằng vào khoảng giờ này mỗi đêm,” cô nói, mắt ngoảnh đi, “anh và em là hai người duy nhất còn lại trong tòa nhà này?” Ánh mắt cô trở lại bắt gặp cái nhìn của tôi.

Tôi cảm thấy nhói lên như bị rết cắn. Khi một cô gái biết rằng cô ấy chỉ có một mình trong tòa nhà với một người đàn ông xa lạ, chẳng phải sẽ là bình thường hơn nếu cô khóa cửa hai lần và cố thủ kiên cố hết mức có thể ư?

“Không,” tôi nói bằng cái giọng cho thấy mình khó mà thờ ơ hơn được.

Cô lại tránh ánh mắt tôi và dường như cố chịu đựng sự lạnh lùng trong giọng nói của tôi. Nếu ở trạng thái bình thường, hẳn tôi đã nói thêm một câu nồng nhiệt nào đó để sửa sai, nhưng đêm đó tâm trạng tôi quả là tồi tệ. Tôi cứ đứng đó không nói thêm lời nào.

“Chỉ thế thôi,” cuối cùng cô nói, bỗng chốc với giọng thật buồn bã.

Cô ấn một túi giấy về phía tôi, bên trong đựng một cái chai.

“Một món quà nhỏ để đánh dấu lần gặp gỡ đầu tiên của hai chúng ta,” cô bật cười theo kiểu chế nhạo bản thân. Sau đó, như để xua đi tiếng cười kia, cô nói bằng giọng vui vẻ hơn, “Một chai champagne. Chai champagne mới uống một nửa. Em mở nó ra nhưng không uống hết được, vậy nên em nghĩ nên tới đây uống chung với anh. Nếu để đến mai thì rượu mất hết vị.”

Cô bật cười thích thú. “Cô tốt quá, nhưng mà...” Tôi gượng cười nhưng không làm gì hết.

“Ồ, không phải em đang ăn mừng gì đâu. Chẳng có chuyện gì như thế hết,” cô nói. Lần đầu tiên, giọng cô có vẻ như ngà ngà say. “Chỉ là một chai rượu mà ai đã tặng cho em hai năm trước. Em ngẫu nhiên tìm thấy nó và bỏ vào tủ lạnh, nghĩ rằng rồi sẽ có lúc mở ra uống, đến tối nay thì em quyết định mở thật. Em say rồi, phải không nhỉ. Em chóng say lắm. Chỉ một phần ba chai là em say mềm rồi.” Cô lại cười khúc khích. “Nếu không thì em đã chẳng dám làm thế này nhỉ. Anh có phiền không?”

“Gì cơ?”

“Anh có phiền không nếu em vào nhà?”

Có, chắc chắn là tôi thấy phiền. Cô gái quả là cuốn hút, nhưng tôi đến rùng mình vì sự trâng tráo của cô - hỏi một câu như thế mà chẳng thèm quan tâm có tiện cho tôi không. Tôi vẫn đang tìm lời đáp lại thì cô đã nói tiếp.

“Em không kiềm chế được,” cô thốt lên gần như thở hắt ra, “Em không hiểu tại sao nữa, nhưng tối nay khi ngồi ở nhà mình, bất chợt em không thể chịu được sự cô độc nữa, thế nên dù không biết đã đổi ý bao nhiêu lần, cuối cùng em vẫn quyết định đến đây. Anh thử nghĩ mà xem. Giữa đêm hôm khuya khoắt, chỉ có hai người chúng ta trong cả tòa nhà mênh mông. Điều đó thật đáng sợ. Em ở căn hộ tầng ba. Anh có thể qua nhà em nếu anh muốn.”

Taichi Yamada/Bách Việt & NXB Văn Học

SÁCH HAY

Mot chien dich o Bac Ky hinh anh

Một chiến dịch ở Bắc Kỳ

0

Thị dân và quan lại mặc lễ phục lui tới thăm viếng nhau, tặng nhau những lá thiếp lớn màu đỏ và quà cáp.

Di nhu to giay trang hinh anh

Đi như tờ giấy trắng

0

Một trong những chuyến đi vào mùa Giáng sinh ghi dấu mãi trong tôi chính là về Đường Lâm, hay đúng hơn là về những ngôi làng quanh vùng Ba Vì, Sơn Tây.

Nhung ba chu khong gian hinh anh

Những bá chủ không gian

0

Khi Blue Origin phóng và hạ cánh thành công tên lửa New Shepard, Jeff Bezos chỉ viết vài dòng trên Twitter. Trái lại, Elon Musk "tuôn" cả tràng dài trên mạng xã hội.

Nguoi tre thoi 4.0 - Uy quyen long lay hinh anh

Người trẻ thời 4.0 - Uy quyền lộng lẫy

0

Trong số những kỹ năng mà người lao động phải có nếu không muốn bị bỏ lại phía sau, tư duy phản biện được nhiều người đặc biệt lưu ý.

Di bo xuyen Viet voi cay dan guitar hinh anh

Đi bộ xuyên Việt với cây đàn guitar

0

Thiên nhiên luôn biết cách chữa lành những tổn thương trong tôi. Thiên nhiên là mẹ, là người thầy hướng dẫn mỗi khi tôi lạc lối trong cuộc đời này.

Loan 12 su quan hinh anh

Loạn 12 sứ quân

0

Sau khi Ngô Xương Xí chết, họ Ngô hết người kế vị. Trong nước một ngày không thể không có vua, Đinh Bộ Lĩnh lên ngôi, lấy tôn hiệu là Vạn Thắng Vương.

Nhung ngay cach ly hinh anh

Những ngày cách ly

0

Phải chăng chỉ cần có độ lùi của thời gian và trải nghiệm, con người có thể nhìn sự việc bằng góc độ hoàn toàn khác?

Machiavelli hinh anh

Machiavelli

0

Leonardo và Michelangelo - hai nghệ sĩ tài năng - cùng làm việc trong một tòa nhà. Điều đó cho thấy Florence từng quy tụ nhiều ngôi sao sáng.