Zing lược dịch và gửi tới độc giả giai thoại về quyết định loại bỏ Zlatan Ibrahimovic của Pep Guardiola tại Barcelona ở chương 2 trong cuốn tự truyện có tên “Tôi là Zlatan” (I am Zlatan).
Cuốn tự truyện ghi lại thời điểm mối quan hệ giữa tiền đạo người Thụy Điển và Pep Guardiola xảy ra những bất đồng sau trận Barca thua 1-3 trước Inter tại lượt đi bán kết Champions League 2010.
Zlatan Ibrahimovic ngưỡng mộ Jose Mourinho và căm thù Pep Guardiola. |
Guardiola không thèm nhìn mặt Ibrahimovic
Tôi đã gặp Guardiola để nói chuyện, tiến gần ông ta trên sân, trong lúc tập luyện và rất cẩn thận. Tôi nói: "Tôi không muốn đánh nhau, không muốn chiến tranh. Tôi chỉ muốn thảo luận vài điều".
Ông ta gật đầu, nhưng có vẻ hơi sợ sệt. Tôi nhắc lại: Nếu ông nghĩ tôi muốn đánh nhau, tôi sẽ ra đi. Tôi chỉ muốn nói chuyện. Ông ta trả lời: Tốt thôi, tôi thích nói chuyện với cầu thủ.
“Nghe này”, tôi tiếp tục. “Ông không sử dụng đúng năng lực của tôi. Nếu cần một cầu thủ ghi bàn, ông nên mua Inzaghi hoặc ai đó khác. Tôi cần khoảng trống và được tự do. Tôi không thể chạy lên xuống liên tục. Tôi nặng đến 98 kg và không đủ thể lực cho việc đó”.
Ông ta suy nghĩ, lúc nào cũng như vậy, rồi nói: Tôi cứ nghĩ cậu chơi được như thế. Tôi trả lời: Không, tốt hơn là ông nên để tôi dự bị. Với tất cả sự tôn trọng, tôi hiểu ông đang hy sinh tôi cho những cầu thủ khác. Điều này không hiệu quả đâu. Giống như mua chiếc Ferrari và lái nó như chiếc Fiat vậy.
Ông ta tiếp tục suy nghĩ: OK, có thể đó là sai lầm. Đây là vấn đề, tôi sẽ giải quyết nó. Tôi hạnh phúc và nghĩ ông ta sẽ giải quyết. Tuy nhiên, chiến tranh lạnh đã xảy ra. Pep không thèm nhìn tôi, và tôi cũng không phải kiểu người quá để tâm đến những chuyện như vậy.
Bất chấp việc bị xếp ở vị trí mới, tôi vẫn thi đấu tuyệt vời. Tôi ghi nhiều bàn hơn. Không phải là những bàn thắng đẹp như hồi còn ở Italy. Tôi đá như bay trên sân dù đó không phải là Ibracadabra nữa.
Trong chuyến làm khách trước Arsenal tại Champions League, tôi ghi một bàn rồi 2 bàn. Đó là những bàn thắng đẹp. Tôi nghĩ: "Mặc kệ Guardiola, tôi sẽ đi con đường của mình". Tuy nhiên, tôi đã bị thay ra và Arsenal lội ngược dòng, gỡ lại 2 bàn. Thật là rác rưởi. Sau đó, tôi dính chấn thương đùi.
Zlatan Ibrahimovic đã có khởi đầu tốt ở Barca. |
Thông thường, các HLV sẽ phải quan tâm đến những điều như vậy. Việc Zlatan chấn thương là điều nghiêm trọng với bất kỳ đội bóng nào, nhưng Guardiola vẫn lạnh như băng. Ông ta không nói lấy nửa lời và tôi đã ngồi ngoài suốt 3 tuần. Chưa bao giờ ông ta đối mặt và hỏi tôi: “Cậu cảm thấy thế nào, Zlatan? Cậu có thể chơi ở trận tới không?”.
Thậm chí, ông ta không thèm chào hỏi, tránh mặt tôi. Nếu tôi đi vào phòng, ông ta sẽ rời đi. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Tôi đã suy nghĩ. Tôi đã làm gì sai chứ? Tôi kỳ quặc lắm sao? Tôi nói gì khùng điên à? Tâm trí tôi quay cuồng. Tôi không thể ngủ được, liên tục suy nghĩ về nó.
Tôi không cần tình yêu của Guardiola hay bất cứ thứ gì. Ông ta có thể ghét tôi nếu muốn. Tôi bị kích động bởi sự ghét bỏ và trả thù. Tuy nhiên, bây giờ tôi đã mất tập trung. Tôi nói chuyện với những cầu thủ khác. Không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tôi hỏi Thierry Henry, khi ấy cũng đang phải ngồi dự bị. Anh ấy là cầu thủ ghi bàn hàng đầu trong lịch sử ĐT Pháp, rất ngầu và tuyệt vời, nhưng cũng gặp vấn đề với Guardiola.
“Ông ta không chào tôi, không nhìn vào mắt tôi, có chuyện gì vậy nhỉ?”, tôi hỏi. "Anh không biết", Henry trả lời. Chúng tôi bắt đầu nói đùa về điều đó.
"Này Zlatan, hôm nay ông ta có nhìn cậu không?", Henry nói. "Không, nhưng tôi thấy được lưng rồi", tôi bảo. "Chúc mừng, mọi thứ đang được cải thiện!", Henry tiếp tục. Mỗi giờ đồng hồ trôi qua, tôi lại tự hỏi: Mình đã làm gì? Có chuyện gì vậy nhỉ? Nhưng tôi không có câu trả lời nào.
Tôi đã cố gắng đối mặt với ông ta. Tôi tiến về phía và thử nhìn vào mắt xem ông ta nghĩ gì. Ông ta quay lại và trông có vẻ sợ hãi. Tôi đã có thể gặp gỡ và đưa ra câu hỏi “Chuyện này là thế nào?”. Tuy nhiên tôi chưa bao giờ có được điều đó.
Đây là vấn đề của ông ta. Tôi không nghĩ ông ta có thể xử lý những con người có cá tính mạnh mẽ. Ông ta muốn những cậu học sinh dễ thương. Và tệ hơn: Ông ta chạy trốn khỏi những vấn đề của mình, không thể đối mặt và điều đó khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.
Mourinho đàn ông hơn Guardiola
Đám mây tro bụi đã xuất hiện. Mọi chuyến bay tại châu Âu bị hủy và chúng tôi đến San Siro để làm khách trước Inter bằng xe bus. Đó là ý tưởng của một số kẻ bại não. Tôi đã dứt điểm chấn thương, nhưng chuyến đi trở thành thảm họa.
Chúng tôi mất 16 tiếng di chuyển đầy mệt mỏi để đến được Milano. Đó là trận đấu quan trọng nhất của chúng tôi ở thời điểm ấy của mùa giải, bán kết Champions League. Tôi sẵn sàng cho tất cả, những tiếng huýt sáo, la ó tại sân vận động cũ, nơi mình từng gắn bó. Tuy nhiên, điều đó không phải vấn đề và càng thúc đẩy tôi.
Zlatan Ibrahimovic và Barca đã bị Inter loại khỏi bán kết Champions League 2009/10. |
Tình hình khi đó thật tồi tệ, và Guardiola khó chịu với Mourinho, tôi nghĩ vậy. Mourinho là ngôi sao lớn. Ông ấy từng vô địch Champions League với Porto, cũng từng là HLV của tôi tại Inter. Ông ấy thật ngầu. Lần đầu tiên gặp vợ tôi, ông ấy nói: "Helena này, cô chỉ có một nhiệm vụ: Cho Zlatan ăn thật ngon, để anh ta ngủ thật ngon và giúp anh ấy luôn hạnh phúc!".
Người đàn ông này luôn nói những gì bản thân muốn. Tôi thích ông ấy vì rất quan tâm tới người khác. Khi còn ở Inter, ông ấy luôn nhắn tin hỏi tôi cảm thấy thế nào, hoàn toàn trái ngược với Guardiola. Nếu Mourinho thắp sáng một căn phòng, Guardiola sẽ kéo rèm lại.
Cuối cùng, Guardiola cũng chịu nói chuyện với tôi. Đó là buổi tập ở San Siro và các CĐV có mặt ở đó cứ như kiểu "Wow, Ibra đã trở lại!".
- Cậu chơi được từ đầu chứ?, Guardiola hỏi.
- Tất nhiên, tôi trả lời.
- Thế đã chuẩn bị rồi chứ?.
- Rõ ràng, tôi ổn mà.
- Nhưng đã sẵn sàng chưa?.
Ông ta hỏi như một con vẹt, và tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu.
“Nghe này, vừa rồi là chuyến đi thảm họa, nhưng tôi đang có phong độ tốt. Chấn thương đã hết, và tôi sẽ cống hiến hết sức mình”.
Ông ta lại nhìn tôi nghi ngờ. Tôi không thể hiểu nổi và sau đó gọi điện cho Mino Raiola. Tôi rất hay gọi cho Mino. Ở Thụy Điển, cánh nhà báo gọi Mino là hình ảnh xấu cho Zlatan, nhưng bạn muốn biết sự thật không? Mino là thiên tài. Tôi hỏi anh ấy: Tay HLV muốn gì thế?. Rồi không ai trả lời được.
Tôi được đá chính và Barca dẫn 1-0. Sau đó, thế trận thay đổi, tôi bị thay ra ở phút thứ 60 và chúng tôi thua 1-3. Thật rác rưởi. Tôi đã nổi điên. Ở Ajax trước đây, tôi có thể chìm trong nỗi buồn thua trận nhiều ngày hoặc nhiều tuần. Bây giờ, tôi có Helena và bọn trẻ. Họ giúp tôi vượt qua. Tôi lại dành sự tập trung cho trận lượt về ở Camp Nou.
Trận lượt về là vô cùng quan trọng và sự phấn khích đang tăng lên từng ngày. Áp lực thật không thể tin nổi. Chúng tôi thắng 1-0, nhưng không đủ. Chúng tôi bị loại khỏi Champions League và sau đó, Guardiola nhìn tôi như thể đấy là lỗi của tôi vậy, ông ta xem tôi là vấn đề, gã quái dị. Thật điên rồi.
Mối quan hệ giữa Zlatan Ibrahimovic và Pep Guardiola là không thể hàn gắn. |
Tôi không còn là một phần của đội bóng. Ở trận gặp Villarreal, tôi chơi 5 phút, sôi máu, không phải vì ngồi dự bị. Nếu HLV là đàn ông thì có thể nói: “Mày kém lắm, Zlatan”, nhưng Guardiola chẳng nói lời nào.
Sau trận đấu, tôi vào phòng thay đồ. Những người khác cũng ở đó. Tôi đá vào cái thùng kim loại. Tôi nghĩ nó phải bay lên phải 3 m rồi rơi xuống. Tôi hét vào mặt ông ta vài câu.
Tôi điên như vậy đó, và bạn chờ đợi Pep sẽ nói gì đó đại loại như: Bình tĩnh, cậu đâu thể nói chuyện với HLV theo kiểu đó được. Nhưng không, hắn là kẻ hèn nhát yếu đuối, đặt lại chiếc hộp như tên lao công rồi rời khỏi phòng. Mọi người bên trong xe bus bắt đầu hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Tôi nghĩ: Mình 28 tuổi, ghi 22 bàn và có 15 đường kiến tạo tại Barca, vậy mà vẫn bị xem như không tồn tại. Tôi có nên chấp nhận điều này? Tôi có nên tiếp tục thích nghi? Không đời nào!
Khi ngồi trên ghế dự bị ở trận đấu với Almeria, tôi nhớ lại câu nói ngày đầu ông ta gặp tôi: "Ở đây người ta không lái Ferrari và Porsche đến sân". Thật nhảm nhí. Tôi nhảy vào chiếc Enzo và đậu ở cửa sân tập.
Báo chí viết rằng tiền mua chiếc xe đủ trả lương cả tháng cho cả đội Almeria, nhưng tôi không quan tâm. Đã đến lúc tôi phải tự đứng lên và trở lại là chính mình. Đừng bao giờ quên một điều: Bạn có thể kéo đứa trẻ ra khỏi khu ổ chuột, nhưng không thể nào lấy khu ổ chuột ra khỏi người đứa trẻ được.