Truyền thống Lễ Tạ ơn nhà Biden ở Nantucket bắt đầu như một nghi thức ngoại giao từ năm 1975. Tôi trở thành thượng nghị sĩ nhiệm kỳ đầu tiên và là người cha đơn thân của hai đứa con trai - Beau 6 tuổi và Hunter chỉ mới 5 tuổi, còn Jill Jacobs và tôi chỉ vừa mới bắt đầu nói chuyện nghiêm túc về một tương lai chung.
Lễ Tạ ơn là kỳ nghỉ lễ đầu tiên Jill và tôi bên nhau và chúng tôi có quá nhiều lời mời. Bố mẹ tôi muốn chúng tôi dành thời gian này với họ ở Wilmington. Bố mẹ Jill lại muốn chúng tôi về Willow Grove, Pennsylvania.
Bố mẹ người vợ đầu tiên, người đã mất cùng cô con gái nhỏ của tôi trong một vụ tai nạn xe hơi vài năm trước, muốn chúng tôi đưa các cháu của họ lên New York và dành kỳ nghỉ cuối tuần dài với họ. Cho dù chọn gia đình nào thì chúng tôi cũng sẽ làm tổn thương cảm xúc của ai đó, điều mà Jill và tôi không hề muốn.
Tôi có mặt trong văn phòng Thượng viện của mình vào một ngày mùa thu năm đó, giải thích tình thế khó xử này với chánh văn phòng của mình và anh ấy nói: “Điều ngài cần là một Lễ Tạ ơn hạt nhân”. Nghĩa là chỉ có gia đình hạt nhân thôi.
Nhưng Wes Barthelmes là người Boston, nên thực tế tôi không dám chắc anh ấy đang cố nói gì cho tới khi anh ấy giải thích rằng có lẽ dễ dàng nhất cho mọi người là bốn chúng tôi - tôi với Jill, Beau và Hunt - đi riêng.
Anh ấy gợi ý đến đảo Nantucket, chỉ một giờ đi phà về phía nam Cape Cod. Cả Jill và tôi chưa từng đến đó, nhưng chúng tôi quyết định đi và thực hiện một cuộc phiêu lưu ở đó.
Ông Joe Biden có những ngày nghỉ vui vẻ bên gia đình. Ảnh: CNN. |
Chúng tôi đổ đầy xăng chiếc Jeep Wagoneer với giá 57 xu một gallon và cho hai cậu bé cùng chú chó lên ghế sau để bắt đầu chuyến đi dài 6 tiếng tới bến phà ở Hyannis, Massachusetts.
Lúc này, 6 tiếng là quãng thời gian dài đối với hai cậu bé bị nhốt ở ghế sau một chiếc ôtô đang chạy, nhưng Jill đã chứng tỏ mình là một người giỏi chăm sóc. Jill đã lựa lấy tất cả cuốn danh mục đồ chơi và quần áo mà mình tìm được, khi Beau với Hunt bắt đầu nhấp nhổm, cô ấy mới thảy những cuốn danh mục này ra ghế sau.
Ba cô cháu dành hàng tiếng giở từng trang, đám trẻ bắt đầu lập và sửa danh sách những món quà Giáng sinh mà chúng mong muốn để gửi tới ông già Noel, tít trên Cực Bắc. Jill bảo chúng cứ thong thả và đảm bảo làm đúng, thời gian còn nhiều.
Nantucket hóa ra rất xứng đáng để đến khi cuối cùng chúng tôi cũng tới đó sau 8 tiếng từ lúc rời nhà mình ở Wilmington.
Trời lạnh buốt trên hòn đảo nhỏ vào cuối tháng 11, nhưng bạn có thể ngửi được mùi muối mặn nồng dễ chịu của Đại Tây Dương.
Mùa này đảo vắng tanh, cho nên chúng tôi có rất nhiều không gian cho mình. Hầu hết nhà hàng và nhiều cửa hàng đóng cửa. Khu trung tâm rất nhỏ, có lẽ chỉ 5 khối nhà vuông, nhưng chúng tôi dành hàng tiếng ở đó ngắm nghía mặt tiền các cửa hàng và đi vào những tiệm mở cửa để ngắm nhìn.
Tôi bảo các con rằng sẽ mua cho mỗi đứa một món quà riêng cho chuyến đi đó - bất kể chúng muốn gì, miễn là hợp lý. Chúng dành hết thời gian ngắm nghía. Beau đặc biệt thích cửa hàng Murray’s Toggery, nơi có kiểu quần đỏ Nantucket nổi tiếng; loại quần dài bằng vải bông được thiết kế phai dần thành màu hồng bụi nhạt. Hunt thì sà vào cửa hàng quần áo Nobby, nơi người chủ chú ý đến nó.
Chúng tôi ăn bữa tối Lễ Tạ ơn ở Jared Coffin House, một quán rượu 130 năm tuổi được xây dựng khi Nantucket còn là một trung tâm thương mại của ngành công nghiệp săn cá voi. Sau đó, chúng tôi nấn ná ở lại để ngồi bên lò sưởi và chơi cờ đam.
Ngày hôm sau, chúng tôi ăn trưa tại một nhà hàng có tên Brotherhood of Thieves, đến rạp chiếu phim nhỏ trong thị trấn, ném bóng trên bãi biển và lái xe về thị trấn để xem lễ thắp đèn cây thông Giáng sinh thường niên.
Chúng tôi lái xe thăm dò khắp đảo và mỗi khi chạy qua tháp phát thanh vô tuyến có ngọn đèn đỏ to tướng trên đỉnh, tôi đều cảnh báo bọn trẻ ngồi xuống ghế sau để cho "Quái vật Mắt đỏ" không nhìn thấy chúng.
Chúng tôi đã có một khoảng thời gian vui vẻ đến mức còn đến xem một ngôi nhà hộp muối nhỏ tọa lạc phía trên những đụn cát ở bãi biển Sconset. Giá chào bán của ngôi nhà quá cao so với đồng lương của một thượng nghị sĩ vào năm 1975, nhưng bốn chúng tôi đã có một bức ảnh chụp ngay ở hiên ngôi nhà, bên dưới một tấm biển gỗ chạm khắc chữ “Forever wild”. Lúc lái xe về Delaware, tôi đã nghĩ về chuyến đi quay lại đây vào năm sau.