Bạn có thể chuyển sang phiên bản mobile rút gọn của Tri thức trực tuyến nếu mạng chậm. Đóng

The Poem

Giọng nói mơ hồ

Nguyễn Hữu Hồng Minh là thi sĩ, nhạc sĩ. Thơ và nhạc đã gắn kết, nâng cánh cho nhau trong niềm đam mê của nghệ sĩ. Bài “Giọng nói mơ hồ” nằm trong tập thơ cùng tên.

Những câu thơ rồi sẽ ngủ yên

Bình dị như giấc mơ, bình dị như hạnh phúc

Hôm nay khác hôm qua, ngày mai khác nữa

Khi em đến tôi đi người lần lượt thay người

Bài hát bồng bềnh hoa đỏ trẻ tươi

Biển của ban mai rì rào tiếng sóng

Mùa trôi mùa trôi thầm thì vang động

Chuyến tàu đầy tiếp nối chuyến tàu qua

Đất trở mình nâng ngực gọi mùa xa

Dây ước mơ leo tràn trên bãi

Chân mãi bước trên đường ngoảnh lại

Từng chuyến xe đêm lăn bánh trên cầu

Mo ho anh 1

Tranh: Mơ hồ 2. Nguồn: Anialuk.

Em đã hát câu gì em đang ở nơi đâu?

Đang cười gọi làm sao tôi biết được

Em là ai tôi cũng còn chưa rõ

Gió qua tai như giọng nói mơ hồ

Nhưng chắc rằng em sẽ đến sau tôi

Để giữ nguyên màu hoa hôm trước

Biển sẽ bay cánh buồm khao khát

Con sóng khuya gấp gáp trở mình

Những khu vườn rụng lá suốt đêm

Mỗi gương mặt hồng hào như quả chín

Những mắt sao mở vào khuya bịn rịn

Chạm trời đêm dọc những giấc ngủ dài.

***

Bài hát viết cho người, câu thơ viết cho ai?

Nhóm lửa niềm vui khuây buồn năm tháng

Như cơn mưa giữa ngày nắng hạn

Hay tia lửa mặt trời len đêm tối bùng lên?

***

Những câu thơ rồi sẽ ngủ yên

Bình dị như giấc mơ, nồng nàn như hạnh phúc

Mùa thay mùa em thay tôi nhớ đến

Năm tháng ngủ quên trong giọng nói mơ hồ.

Lời bình của TS Nguyễn Thanh Tâm:

Bài thơ mang đến hình dung về nỗi lặng câm tự mình phát sáng, những thương đau thấp thỏm theo từng nhịp máu. Thi sĩ luôn là kẻ đọa đày trên hành trình đi tìm “Thơ” như là hình thái quyết định sự tồn tại.

Nhưng, càng đi tìm lại càng mất hút, vì định mệnh của thi sĩ là không bao giờ tìm thấy và giữ được "chữ - từ" cuối cùng. Chỉ có hành trình ghi dấu những thương đau phát sáng trên từng tháng năm câm lặng, chứng thực cho “một tiếng nấc mơ hồ” lần nào đó đã vọng lên, giữa khoảng “hư vô hiện hữu”.

Có phải vì có em mà ta tồn tại, vắng em nên ta lưu đày? Thơ mơ hồ ở khoảng thương đau lặng lẽ ấy.

Ngủ yên Hà Nội

Thơ với Nguyễn Hoàng Nam như sợi khói vương trong góc quán quen, như giọt đắng thấm đẫm thời gian của người, như những riêng tư, kín đáo của Hà Nội khép nép giữ mình giữa phố đông.

Nguyễn Hữu Hồng Minh

Bạn có thể quan tâm