Ngày rồi trở thành cũ
Em không chờ anh nữa
Em về ru ngủ quá khứ thành sông
Trôi trên dòng sông anh ngắm mặt trời buông trần xuống mắt
***
Ánh chiều giật mình thiu ngủ
Anh rũ mùa nữa trước gương
Người chao mình nghiêng hình ảo ảnh
Anh đánh rơi
Nhặt
Thao thức nỗi buồn
***
Muôn nghìn người bơ vơ trong một ngày
Họ có đủ nỗi buồn làm thành những vì sao
rơi xa, tan về miền vô tận
Anh chậm chạp
Bước trên vỉa hè
Phía bên này anh nhìn em tìm kiếm
Phía bên kia
***
Có ai chia muôn vàn kí ức thành thực tại
Mỗi phần là một sợ hãi
Mỗi phần là một chông gai
Bàn tay vương vấn
Một chuỗi giờ giấc nối tiếp rất dài
***
Anh thành cũ
Quá khứ thành anh
Em rồi trở thành ai?