Dàn diễn viên trong phim Tân dòng sông ly biệt, bộ phim được yêu thích những năm 2000. Ảnh: S.N. |
Nhĩ Kiệt luôn miệng kêu đau, vẫn gào lên nức nở, nhưng hai mắt ráo hoảnh chẳng có lấy một giọt nước. Dì Tuyết ngoảnh lại, cứ như lúc này mới nhìn thấy tôi, làm bộ ngạc nhiên hỏi:
“Đến lúc nào vậy? Mẹ chị vẫn khoẻ chứ?”
“Khỏe!” Tôi âm thầm nghiến chặt răng, trong lòng rất khó chịu. Dì Tuyết kéo Nhĩ Kiệt ngồi xuống ghế, vẫn rối rít xoa đầu cho nó, dẫu rằng chỗ nó bị đánh đâu phải ở trên đầu, nhưng có vẻ nó cũng chẳng buồn cải chính, cứ kệ cho mẹ nó xoa, vẫn tiếp tục sụt sịt, cặp mắt ráo hoảnh liếc láo liên khắp phòng.
“Cha có nhà không?” Tôi buột miệng hỏi thẳng, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng xong việc để quay về căn nhà nhỏ sơ sài của chúng tôi, ở đó không có đồ đạc xa xỉ, không lò sưởi, không sofa, nhưng tôi có thể tự do hít thở. Chắc chắn mẹ đang trông ngóng tôi về, kể từ mùa hè năm ngoái, sau cái lần tôi cãi vã với dì Tuyết vì không lấy được tiền, mỗi lần tôi sang đây, mẹ cứ lo ngay ngáy. Người mẹ tội nghiệp của tôi, coi như vì mẹ, tôi sẽ phải cố gắng nhẫn nhịn .
“Chấn Hoa! Y Bình đến này!” Dì Tuyết không buồn trả lời, ngoảnh vào nhà trong gọi một câu. Tuổi dì có lẽ xấp xỉ tuổi mẹ tôi, chắc cũng bốn sáu, bốn bảy rồi, nhưng trông dì vẫn trẻ trung lắm. Nếu dì và mẹ đứng cạnh nhau, kiểu gì người ta cũng nghĩ mẹ già hơn dì đến một hai chục tuổi, sự thực là con trai lớn của dì, Nhĩ Hào, còn lớn hơn tôi những năm tuổi!
Da dì trắng và mịn màng, tuy đã lớn tuổi mà không có lấy một nếp nhăn, cũng không hề khô ráp. Dì rất khéo trang điểm, mặt lúc nào cũng son phấn rực rỡ, trắng ra trắng, đỏ ra đỏ, nhưng không hề quá lố bịch. Dì lại có một đôi mắt ướt át, lúng liếng xuân tình, toát lên một vẻ quyến rũ lạ lùng, một vẻ quyến rũ mà nhiều người trẻ tuổi cũng không dễ gì có được.
Dáng dì cao ráo thanh thoát, nhưng vẫn cân đối uyển chuyển, vừa không phát phì như nhiều phụ nữ trung niên, cũng không gầy guộc héo hon như mẹ tôi. Tất nhiên, cả đời dì nhung lụa an nhàn, chứ không sống trong nước mắt như mẹ.
Cha từ nhà trong bước ra, ông mặc áo dài vải dạ, đầu đội mũ len, trong miệng ngậm một tẩu thuốc cổ lỗ. Ông chau mày, ánh mắt nghiêm khắc chiếu vào tôi cái nhìn lạnh lẽo. Tuy không thích ông, nhưng tôi vẫn không thể không đứng dậy, cung kính gọi ông một tiếng cha.
Ông khó chịu phẩy tay với tôi, dường như biết tỏng vẻ cung kính của tôi không phải thật lòng, nên muốn bảo tôi hãy miễn mấy thứ kiểu cách giả tạo này đi. Tôi rất không vui, bực bội và ấm ức ngồi lại xuống ghế. Cha càng nhíu chặt đôi mày, ngoảnh sang lớn tiếng quát Mộng Bình:
“Tắt ngay cái đài đi!”
Mộng Bình lưng ngúng nguẩy, môi trề ra, miễn cưỡng ra tắt máy hát, trong phòng lập tức yên tĩnh hẳn. Cha ngồi xuống bên dì Tuyết, nhìn sang Nhĩ Kiệt hỏi:
“Lại chuyện gì nữa vậy?” “Đánh nhau với Mộng Bình đấy!” Dì Tuyết nói, Nhĩ Kiệt thừa cơ tăng tiếng thút thít to gấp đôi.
Cha không nói gì, chỉ gườm gườm quét mắt về phía Mộng Bình. Mộng Bình dẩu môi, nem nép cụp mắt xuống, nhưng miệng vẫn cố lụng bụng:
“Mua được cái xe đạp mới là làm phách!”
Cha lại lừ Mộng Bình cái nữa, Mộng Bình rụt đầu vào trong cổ áo khoác, không còn dám ho he tiếng nào. Cha quay đầu lại nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt sắc bén và trầm lạnh, cơ mặt kéo căng bất động, không một nét cười, giống như pháp quan đang thẩm vấn:
“Sao rồi? Mẹ chị đỡ hơn chút nào chưa?”
Ông vẫn còn nhớ đến mẹ tôi cơ đấy! Nghĩ là vậy, nhưng tôi vẫn buộc phải dịu giọng đáp: “Vẫn thế ạ, vẫn cứ nhức đầu luôn.”
“Có bệnh thì phải chữa dứt đi chứ.” Cha hờ hững nói.
Chữa dứt, nhưng tiền đâu ra? Chỉ vì tám trăm đồng sinh hoạt phí mỗi tháng mà tôi đã phải khúm núm hạ mình đến độ này để đến đây xin xỏ. Tôi làm thinh không đáp, cha rút tẩu khỏi miệng, gõ tàn vào đĩa gạt tàn trên mặt bàn. Dì Tuyết mau mắn đón lấy dọc tẩu, mở hộp thuốc lá, cẩn thận nhồi thuốc vào trong, bật lửa mồi thuốc, tự hít một hơi rồi mới đưa lại cho cha.
Cha nhận lấy, rít hai hơi thật sâu, mãn nguyện ngả người dựa vào lưng ghế sofa, hai mắt lim dim. Khoảnh khắc này, trông cha thật ôn hoà và hiền từ, cặp lông mày sát mắt giãn ra, vẻ lạnh lẽo nghiêm nghị đến độ khắc nghiệt cũng biến mất trong ánh mắt. Tôi mừng thầm vì đã đến đúng lúc, không chừng tôi sẽ đạt được mục đích dự định, ngoài khoản sinh hoạt phí và tiền thuê nhà, còn có thể xin thêm một món nữa!
Bình luận