Cách đây 10 tháng, Chelsea đánh bại Liverpool tại League Cup. Diego Costa không ghi bàn, nhưng anh ta là người được nói đến nhiều nhất. Hôm đó, tiền đạo người Tây Ban Nha không khác gì võ sĩ quyền Anh với một cái đầu bực bội, liên tục gầm gừ, nhổ nước bọt và cố gắng hết sức để thay đổi kịch bản trò chơi.
Anh ta áp đặt sức mạnh của mình để gây tổn thương, cả về tinh thần và thể chất cho đối phương. Martin Skrtel, Emre Can và các cầu thủ Liverpool phát điên vì anh ta, giống như Gabriel Paulista đêm thứ bảy vừa qua.
Thời điểm đó, giới truyền thông kịch liệt lên án Costa chẳng gì bây giờ. Chân sút của Chelsea bị cáo buộc là kẻ thù của bóng đá, đại diện cho thứ bóng đá hắc ám và xảo quyệt của Mourinho. Mặc, Costa ráo hoảnh: “Có quái gì mà ầm ĩ thế nhỉ? Bóng đá là trò chơi của những gã đàn ông, kêu khóc cái gì? Tôi có cảm thấy ăn năn (sau hành động thô bạo với Can) không á? Tôi về nhà và ngủ một mạch tới sáng vì biết rằng, mình chẳng làm gì sai”.
Mọi người có thể ngạc nhiên, nhưng nếu không sở hữu cá tính dữ dội đó, Costa đã không thể tồn tại đến ngày hôm nay.
Sinh ra và lớn lên ở thị trấn Lagarto (Brazil) xa xôi - nơi không có bất kỳ sân cỏ nào tốt - Costa phát triển tài năng của mình trên những con đường đầy bụi bặm. Gã trai có khuôn mặt già trước tuổi này sớm nhận thức được rằng, bóng đá là con đường duy nhất để đổi đời. Và trong lĩnh vực này, để tồn tại, phải là người giỏi nhất.
Nói thì dễ nhưng làm mới khó. Costa không phải người như thế. Trong các trận đấu, đội nào sở hữu cậu ta luôn thua cuộc. To xác nhưng vụng về, “mặt già” nhưng chơi không khác đứa trẻ con - đó là nhận xét của đám bạn.
Và tệ nhất là Jair, anh trai của Costa. Một hôm không thể chịu đựng nổi những lời trêu chọc cay nghiệt vì là kẻ bại trận, anh ta đã trút giận lên cậu em trên đường về nhà. “Tao không bao giờ chơi cùng đội với mày, thằng ăn hại” - câu nói đó hằn sâu trong tâm trí Costa, đến tận bây giờ.
“Phải trở thành người giỏi nhất, trước hết, phải mạnh mẽ nhất”, Costa lao vào tập luyện như một kẻ mất trí. Hàng ngày vào giữa trưa - khi tất cả chui vào trong nhà để trốn cái nóng hầm hập vùng Đông Bắc Brazil - cậu buộc quả bóng vào đoạn dây thừng, treo lên cành cây và tập sút một cách điên dại, cho đến khi máu bắt đầu chảy ra từ mũi. Trong các cuộc chơi, cậu làm tất cả những gì có thể để trở thành người chiến thắng.
“Vào sân với tôi là một cuộc chiến. Tôi không thể kiểm soát bản thân mình. Tôi xúc phạm tất cả. Việc quái gì phải tôn trọng đối phương? Nếu cần thiết, tôi sẵn sàng giết họ. Ở các học viện, cầu thủ được dạy để lớn lên như những quý ông. Tôi thì khác, đường phố dạy tôi sử dụng nắm đấm, các cú đạp cùng những cách để tạo nên vụ ẩu đả và đi ra với tư thế kẻ chiến thắng. Vậy đấy”, Costa nói với tờ El Pais năm 2012.
Anh ta là một kẻ nổi loạn, thích khiêu khích và lôi kéo hậu vệ đối thương vào cuộc chiến. Trong mùa cuối cùng ở Tây Ban Nha, Costa là người phạm lỗi nhiều thứ ba La Liga. Và trong ngày đầu ở Chelsea, Oscar giới thiệu đồng hương với Terry, Cahill, Ivanovic và Matic. Sau cái bắt tay, Costa lạnh lùng thả một câu khiến các đàn anh cảm thấy thích gã này ngay lập tức: "Ai thích chiến tranh, hãy đến với tôi".
Kết thúc mùa đầu tiên tại Anh, Costa là cầu thủ phạm lỗi nhiều thứ hai Chelsea với trung bình 1,26 pha/trận, chỉ sau Nemanja Matic (1,3/trận), nhận tổng cộng 10 thẻ vàng và 2 lần bị treo giò (lần đầu sau khi tích lũy đủ 5 thẻ vàng và lần hai sau trận gặp Liverpool, bị phạt nguội cấm 3 trận bởi hành vi giẫm lên chân Emre Can).
"Tôi không nói rằng tôi là một thiên thần, và không bao giờ là một thiên thần. Tôi chơi theo cách của tôi và không bao giờ thay đổi. Đó là bánh mì và bơ của tôi, là cuộc sống của tôi”. Chiến đấu là cách để Costa đi vào thế giới này. Bạn - hay bất cứ ai - đừng cố gắng thay đổi điều đó.