Bạn có thể chuyển sang phiên bản mobile rút gọn của Tri thức trực tuyến nếu mạng chậm. Đóng

Cuộc hẹn báo điềm xấu

Linda nói với tôi rằng tôi sẽ được trả một khoản tiền trị giá một tuần tiền lương hiện tại cho mỗi năm tôi đã làm việc tại JWT.

Tôi mỉm cười với cô ấy. Tôi sẽ không khóc. Vậy mà tôi cảm thấy muốn biến khỏi đây. Trái tim đau nhói. Có phải tôi đang lên một cơn đau tim? Không, tôi chỉ cảm thấy buồn, thực sự buồn. Và cả tức giận với bản thân. Tại sao tôi không nhận ra các điềm báo? Linda liên tục thăng tiến và thăng tiến trong sự nghiệp của mình tại JWT. Còn tôi mãi dậm chân tại chỗ.

Starbucks anh 1

Ảnh minh hoạ. Nguồn: Gary Barnes/Pexels.

Linda vượt qua tôi nhanh chóng. Martin quý Linda. Nói một cách lịch sự, theo kiểu Anh, rõ ràng Martin không thể chịu nổi việc đứng cùng với tôi. Với mái tóc bạc thưa thớt của tôi, tôi là một nỗi xấu hổ đối với loại công ty trẻ, thon gọn, khó tính, thay đổi nhanh mà anh ta muốn điều hành.

“Michael,” Linda nói, “Tôi có một số tin xấu.” Tôi mân mê chiếc bánh muffin của mình, sẵn sàng để đối diện với đôi mắt của cô ấy.

Người phục vụ đến gặp để xem chúng tôi có cần thêm gì không. Những người phục vụ thường vẫn nghĩ rằng những người già luôn sẽ có tiền và làm chủ mọi chuyện.

Tôi lắc đầu, và anh ta lùi lại.

“Hãy nói cho tôi nghe đi,” tôi đã nói một cách nghiêm nghị. Tôi sẽ không cầu xin sự thương xót. Tôi biết nó sẽ không có tác dụng gì. Tôi hi vọng rằng ít nhất Linda đã tranh luận vì tôi, vì ơn nghĩa lúc xưa. Nhưng đến khi bạn đến buổi gặp mặt ở một bữa ăn sáng, bên ngoài văn phòng, mọi chuyện đã là quá muộn. Tôi biết tôi chỉ còn là quá khứ.

“Chúng tôi phải để ông đi, Michael.” Cô ấy máy móc phát âm từng từ một. Không, đúng ra là, cô đã rất khó khăn để nói được chúng ra, đặc biệt là cái từ quá đỗi lừa đảo mang đậm phong cách doanh nghiệp kia - “chúng tôi”.

“Đó không phải là quyết định của tôi,” cô ấy vội vã thêm vào, và một giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống má. Cô nhanh chóng lấy tay gạt nó đi, xấu hổ vì cảm xúc của chính mình - đặc biệt là trước mặt người đàn ông đã dạy cô phải thật cứng rắn. Tôi không nghĩ cô ấy đang diễn. Tôi nghĩ rằng cô ấy thực sự không vui, khi tôi bị sa thải và khi cô ấy lại được chọn để làm việc khó khăn này.

Xét từ tư duy mấu chốt, đó là, như người ta thường nói, một “chuyện đương nhiên”. Có rất nhiều người trẻ có thể viết và nói nhanh như tôi, mà chỉ mất một phần tư chi phí. Nếu Linda từ chối sa thải tôi, cô ấy sẽ không thể là một phần của “tổ chức quản lý xã hội đen” đó. Đấy là một bài kiểm tra về lòng trung thành của cô ấy, Linda sẽ đặt nó nằm ở đâu: ở một người sáng tạo đã già nua, người đã giúp đỡ cô trong quá khứ, hay ở chỗ một bậc thầy tài chính trẻ tuổi, người hiện đang điều hành công ty?

Linda phải chứng minh với Martin rằng cô không nhân nhượng. Bàn tay bạn buộc phải “nhuốm máu” để gia nhập tổ chức. Linda sẽ chứng minh được giá trị của mình ngay ngày hôm nay, vào ngay lúc này.

Tôi cố gắng mạnh mẽ nhất có thể. Ít nhất là trong vài phút nói chuyện với Linda.

Linda nói với tôi rằng tôi sẽ được trả một khoản tiền trị giá một tuần tiền lương hiện tại cho mỗi năm tôi đã làm việc tại JWT. Cô ấy xin lỗi vì không còn gì khác nữa, thêm vào đó cô ấy tin rằng tôi đã dành dụm được cái gì đó trong suốt những năm tốt đẹp vừa qua.

May ghê nhỉ! Tôi tự nhủ. Tôi có một ngôi nhà đầy những đứa trẻ cần ăn học!

Miệng tôi khô khốc. Không còn gì để nói.

“Được rồi,” Linda nói, bắt đầu đứng lên. “Ông không cần phải quay lại văn phòng để đóng gói đồ đạc. Chúng tôi sẽ làm việc đó.”

Lại lần nữa, “chúng tôi”. Linda đã sẵn sàng cho thời kỳ đỉnh cao của mình.

“Tôi muốn tổ chức một bữa ăn trưa chia tay cho ông, Michael, ông đã đóng góp rất nhiều,” Linda đứng thẳng dậy nói. “Tôi sẽ gọi cho ông khi tổ chức nó. Và Jeffrey Tobin phòng Nhân sự sẽ gặp ông bất cứ khi nào ông muốn, để xem qua tất cả chi tiết của gói thỏa thuận thôi việc của ông.”

Thoáng qua trong đầu tôi xuất hiện vài ý nghĩ kiện JWT, hoặc viết những lá thư phá hoại cho tất cả khách hàng. Nhưng Martin và Linda đã tính trước về điều đó. “Có lẽ ông sẽ muốn trở thành một kiểu như nhà tư vấn sáng tạo chẳng hạn,” Linda tiếp tục nói, giọng nói cô ấy cương quyết hơn, “Martin và tôi sẽ cung cấp cho ông những lời tiến cử tuyệt vời. Cá nhân tôi sẽ giúp ông bằng mọi cách có thể,” cô ấy nói thêm. Tôi đã chết tiêu tại JWT, nhưng cô ấy sẵn sàng giữ cho tôi sống tiếp, nếu tôi là một "cậu bé ngoan".

Michael Gates Gill/Bách Việt Books - NXB Dân trí

Bình luận

SÁCH HAY