Chúng tôi thường lái xe đến Andrews bằng xe riêng và gặp nhau trên đường băng. Những thành viên khác trong gia đình đã ở đó khi Jill và tôi đến sau chuyến đi dài 25 phút tới căn cứ không quân.
Chú chó chăn cừu giống Đức của chúng tôi nhảy ra khỏi xe và chạy nháo qua đường băng. Không dây xích. Không người hướng dẫn. Đây vẫn là kiểu quậy nghịch như mọi khi của Champ. Nó chạy tót lên bậc thang và leo lên máy bay. Cầu thang dẫn tới cửa vào chiếc Air Force Two chỉ đủ rộng cho hai người và có khoảng 20 bậc.
Tôi để mắt đến Beau khi nó leo lên mé trái cầu thang. Con trai lớn của tôi gầy hơn một chút so với khi tôi gặp nó lần trước, nhưng tôi nghĩ có lẽ nó đã lấy lại được chút sức khỏe sau khi tay phải và chân phải bị mất lực vài tháng trước. Leo lên những bậc thang đó là một sự đánh vật, nhưng nó nhất quyết tự mình làm. Nó vẫn ổn, nó liên tục nói vậy. Thực tế, tôi chưa hề nghe nó phàn nàn lấy một lần kể từ khi nó được chẩn đoán 15 tháng trước.
“Mọi chuyện đều ổn”, nó sẽ nói vậy, hết lần này đến lần khác. “Mỗi ngày lại khá hơn lên”. Tôi phải chấp hành mệnh lệnh nghiêm ngặt là không bao giờ để lộ sự lo lắng trước mặt bất kỳ ai. “Ba, đừng rầu rĩ nhìn con”, Beau có lần đã khuyên tôi, khi nó bắt gặp tôi nhìn nó. Nó rất kiên quyết: “Ba. Ba! Ba hiểu con chứ? Đừng nhìn con như thế”.
Ông Biden, con trai Beau, bà Jill và cháu trai Hunter. Ảnh: Vanityfair. |
Hai tiếng sau khi lên chiếc Air Force Two, chúng tôi đã ở trong nhà của một người bạn trên đảo, phân chia phòng ngủ.
Tôn ti trật tự là truyền thống gia đình trong vấn đề ăn ở. Jill và tôi phải chọn trước tiên, sau đó đến Beau và Hallie, rồi Hunt và Kathleen, rồi đến Ashley và Howard và xuống đến hết lượt các cháu.
Nhóm truyền thông của Nhà Trắng cũng đã nhận một phòng trong nhà. Một phó tổng thống có thể rời văn phòng, nhưng văn phòng không bao giờ rời một phó tổng thống. Các nhân viên truyền thông đã lập một đường dây điện thoại ổn định cho bất kỳ cuộc gọi quốc tế hay khẩn cấp nào và lập cả một hệ thống họp video ổn định nối với Phòng Tình huống Nhà Trắng ngay khi cần.
Chúng tôi ăn bữa tối vào tối thứ ba, hai ngày trước Lễ Tạ ơn và sau đó ngồi quây quần với các cháu. Chúng cứ nằng nặc đòi cả nhà chơi trò Mafia, một trò chơi trinh thám có thể chơi quanh bàn trong phòng ăn.
Sau khi tụi nhỏ đã đi ngủ, những người còn lại trong nhà ngồi lại và kể những kỷ niệm của gia đình. Beau và Hunt sẽ không để tôi quên ngày hôm đó, gần 40 năm trước, khi tôi bắt Beau ăn một trái táo lấm cát bị nó đánh rơi, dù nó đã được dặn là không mang theo táo ra bãi biển.
Và còn nhớ có lần Beau và Ashley treo một cái dùi trống lủng lẳng ngay trên mũi Hunt, để đó sẽ là thứ đầu tiên thằng bé nhìn thấy lúc tỉnh lại sau khi ngủ li bì do ảnh hưởng của việc ăn quá nhiều trong bữa tiệc Lễ Tạ ơn không? Và có nhớ cái lần đầu tiên chúng tôi nhảy cát không?
Mãi sau nửa đêm thì cuối cùng Jill và tôi cũng đi ngủ. Chúng tôi rất hạnh phúc. Gia đình ở bên nhau tại một nơi chẳng có gì khác ngoài niềm vui trong gần 40 năm.
Nhưng trước khi đi ngủ, Jill và tôi nói về chuyện nên điều chỉnh một chút trong chuyến đi này - có lẽ giảm nhịp hoạt động vì Beau, mặc dù chúng tôi biết nó sẽ khăng khăng rằng chẳng có gì phải thay đổi. “Mọi chuyện đều ổn”, nó sẽ nói vậy. “Mọi chuyện đều ổn”.