Bạn có thể chuyển sang phiên bản mobile rút gọn của Tri thức trực tuyến nếu mạng chậm. Đóng

The Poem

Chỉ im lặng khi đáng ra cần phải nói

Trong run rẩy, lúng túng của tình yêu đầu đời, đôi khi, người ta chẳng biết cách nói ra lời thương, để rồi mọi thứ vuột khỏi tay và tiếc nuối.

Tình yêu ấy không thật

Như trong đôi mắt em…

Sáng nay, anh ôm nỗi nhớ ra đường

Rất nhiều tháng năm của anh không có sự hiện diện của em

Những ngày tháng đó thật bình yên

Anh khóc cho những ngày đã mất ấy

Anh đã nói rất nhiều

Như một thằng ngốc không tìm được từ ngữ để bắt đầu

Như một gã say không biết điểm dừng của câu chuyện

Như thể tình yêu chân thành rồi sẽ được đền đáp

Anh đã vụng về biết bao.

Tinh dau anh 1

Tranh của Trần Quốc Anh minh họa bài thơ Chỉ im lặng khi đáng ra cần phải nói, in trong tập Mephy! Mephy! Mephy!

Bây giờ không còn ai ngồi viết những bức thư

Xao xuyến cũ ngọt ngào quá đỗi

Bây giờ hay chẳng bao giờ nữa?

Em từng dịu dàng và chính thế anh tin

Một niềm tin với rất nhiều ngộ nhận

Và thời gian… thời gian đã mất

Tuổi trẻ bồi hồi đập rộn ở trên môi

Anh đã vụng về biết bao

Tình yêu trò chơi đuổi bắt

Em trốn kỹ hay em đi mất?

Anh còn biết tin ai?

Anh vụng về biết bao

Sau bài hát cần rất nhiều im lặng

Ngoài trang thơ là những điều ta đã mất

Một chút dại khờ

Một chút yêu thương

Một chút mà làm cả đời quay quắt

Anh bắt đền em…

Mà thôi em bình yên hạnh phúc

Mà thôi…

Haizz!... em thấy đó

Anh vụng về biết bao

Chỉ im lặng khi đáng ra cần phải nói.

Kỷ niệm về em là một tiểu thuyết buồn

Tác phẩm của Huỳnh Trọng Khang ví câu chuyện tình như một quyển sách cũ, một tiểu thuyết không bao giờ có kết cục...

Huỳnh Trọng Khang

Bạn có thể quan tâm