Bạn có thể chuyển sang phiên bản mobile rút gọn của Tri thức trực tuyến nếu mạng chậm. Đóng

Cầu hôn sau 10 ngày hẹn hò

Tôi nhận lời cầu hôn mà không chắc nó có được gọi là cầu hôn không.

Ngày thứ mười.

Đó là đêm cuối cùng của tháng, cũng là đêm thứ mười chúng tôi từ bạn bè trở thành người yêu.

Trong suốt mười ngày hẹn hò, toàn bộ thời gian chúng tôi đều dành cho nhau. Anh sang nhà đón tôi từ sớm, nhân tiện sửa lại cái nhà gỗ cho mèo vừa đóng xong ngày hôm trước. Chúng tôi đi xem phim, ăn uống, rồi lượn lờ công viên.

Tuổi thơ của đứa con thành phố là tôi, gắn liền với công viên, với các trò đu quay, đĩa bay, tàu lượn. Cuối tuần nào cha mẹ cũng dắt tôi đi công viên hoặc dạo nhà sách.

Còn anh, chàng trai lớn lên từ làng quê Bắc Bộ, lại chưa một lần bước vào công viên nên chẳng có cảm xúc gì đặc biệt. Theo lẽ thường, anh sẽ thích con trâu, con bò, đường đê, cổng làng hơn những ánh đèn xanh đỏ tím vàng nhấp nháy trên cao. Nhưng anh vào công viên vì tôi cảm thấy vui khi vào đó.

Tôi hiểu, anh sẽ không bao giờ yêu thành phố náo nhiệt này như cách tôi đã yêu và gắn bó. Đổi lại, cách tôi nhắc về làng quê của anh sẽ không bao giờ giống cách anh kể về nơi ấy như bờ bến thiêng liêng nhất đời mình. Có khi vậy mà lại hay, vì sự khác biệt này khiến tôi tin rằng, chúng tôi sinh ra để bù đắp cho nhau.

Nha co hai nguoi anh 1

Tác giả Lê Ngọc và chồng. Ảnh: NVCC.

Sau bữa tối đơn giản, chúng tôi về nhà anh nằm đọc sách. Anh đọc, tôi nghe. Quyển “Suối Nguồn” của Ayn Rand. Cả quyển sách dày cộm, đặc kín chữ nhưng câu nào cũng hay, câu nào cũng có thể khiến người đọc dừng lại suy nghĩ. Lúc sắp sửa đọc đến chương hai, anh gập sách lại, lăn nhẹ đến gần chỗ tôi đang nằm, ghé tai tôi nói nhỏ.

“Anh yêu em”.

Anh nói tiếp câu gì đó đại loại là “Lấy anh nha”, “Tụi mình đám cưới nhé”, “Hay là làm đám cưới đi em”,…Tôi không nhớ chính xác. Cái câu ngắn gọn có ba chữ trên kia làm lỗ tai tôi lùng bùng, đầu óc mụ mị. Tôi chỉ nhớ mình khẽ gật đầu đồng ý.

Khi vừa chớm thoát khỏi cảm giác bối rối vì lời cầu hôn bất ngờ, tôi háo hức bật dậy, với tay lấy quyển sổ trong giỏ xách, bàn với anh lễ cưới nên tổ chức như thế nào, sẽ mời những ai, danh sách những thứ cần chuẩn bị, phân loại việc nào cần người trợ giúp, việc nào hai đứa tự lo.

Xong xuôi, tôi thở phào, hôn lên trán anh một cái giống như người ta nhẹ nhàng đóng dấu “xác nhận” lên văn bản đã kiểm duyệt. Anh nhe răng cười, bật dậy, nắm tay tôi, nói “Đi với anh”.

Anh dẫn tôi xuống tầng hai chung cư, gõ cửa nhà người bạn chuyên thiết kế váy cưới và trang điểm cô dâu.

- Mày may giùm tao một chiếc váy cô dâu. Anh vừa bước vào nhà vừa nói.

Tôi muốn độn thổ. Tôi chưa có sự chuẩn bị nào hết. Cách đây mấy phút, tôi vừa gập quyển sổ tay lại. Trước đó một tiếng, tôi nhận lời cầu hôn mà không chắc nó có được gọi là cầu hôn không.

Soi mình trong gương, dưới ánh đèn sáng choang mà từng cọng lông mặt cũng có thể bị nhìn rõ mồn một, lắng nghe cuộc đối thoại giữa anh và bạn, tôi hơi ngượng ngùng.

Nhưng khi anh cùng tôi giở quyển catalog ra để chọn mẫu váy cưới, tôi nghĩ mình sẵn sàng giao phó cho anh cả cuộc đời chứ không riêng gì việc chọn chiếc váy cưới. Thật ra, tính tôi không cầu kỳ, tôi chỉ cần anh bạn ấy nhớ một điểm mấu chốt - chiếc váy cưới của tôi sẽ có màu xanh biển.

Lê Ngọc / Phục Hưng Books / NXB Văn hóa - Văn nghệ TP.HCM

SÁCH HAY