giấc ngủ
mơ thấy tiếng violon đầu gió
huệ thơm trong căn phòng nhỏ
ta đi giặt áo thơ
mặc mới một mùa chữ
ngủ chìm mưa sâu
bóng hạc bay qua trăng
Điêu Thuyền cưới Lã Bố
Tây Thi đi giặt lụa
cá nuốt sợi tóc
đêm về tương tư…
Lời bình của TS Nguyễn Thanh Tâm
Bờ cổ là tên một bài thơ cũng là một phần trong tập Di chữ của Nguyễn Thị Thúy Hạnh. Bài thơ mở ra một thế giới huyền hồ, thoảng sắc khí liêu trai. Phải nói rằng, trong thơ Thúy Hạnh, mà điển hình là bài Bờ cổ, lớp sương khói mơ hồ bao phủ lên huyền thoại, đã lôi cuốn người đọc.
Có thể nhận ra một sự nối kết của thực tại và huyễn mộng. Như là một cách hình dung khác về cổ xưa, tiếng violon và huệ thơm dẫn nhập tất cả vào thế giới của giấc mơ. Hạc bay qua trăng, Điêu Thuyên cưới Lã Bố, Tây Thi đi giặt lụa… là bóng hình xa xôi thấp thoáng về trên bờ cổ.
Tuy nhiên, những mộng mơ chìm sâu chỉ có tính chất tạo dựng không gian cho một nhân vật khác bước vào từ thực tại: Ta. Tây Thi giặt lụa, ta giặt áo thơ. Cá nuốt sợi tóc, đêm về tương tư, ta ngủ chìm mưa sâu tương tư bao mùa chữ.
Bài thơ của Nguyễn Thị Thúy Hạnh đặt người đọc vào một trường văn hóa khá sâu, nơi lịch sử, huyền sử, thơ ca được hình dung khác biệt. Ta giặt áo thơ, giặt những mùa chữ cũ chính là điều cần thiết phải suy tư trong sương khói liêu trai, mộng mị kia.