Hai ông bầu, như lửa với nước, có người đã chạm đến thành công, có người vẫn loay hoay tìm đường lên đỉnh, nhưng họ đều đam mê và cống hiến cho bóng đá đến tận cùng bầu máu nóng của mình.
Máy bay & xe 16 chỗ
Bầu Đức đi xem bóng đá bằng máy bay riêng. Mỗi chuyến bay đi bay lại của ông không tính được bằng tiền, bởi ngoài những khoản khấu hao thiết bị, nhiên liệu, thuê phi công…, ông còn tốn thời gian – thứ tài sản vô giá đối với những người giàu.
Bầu Tú, cách đây chưa lâu lắm, vẫn đi xem bóng đá bằng chiếc xe County 16 chỗ của công ty Thái Sơn Nam. Ông chẳng nề hà chuyện ngồi chung với các cầu thủ, thường thì thơm tho sạch sẽ lúc khởi hành nhưng đầm đìa mồ hôi, sặc mùi giày tất lúc ra về. Ông còn coi đấy là một niềm vui, mà khi không có đủ thời gian tận hưởng niềm vui ấy vì những lý do công việc, sợ kẹt xe…, ông lại tự phóng xe máy đến tận nhà thi đấu.
Bầu Đức có phong cách của một "đại gia" làm bóng đá. Trong khi đó, bầu Tú có phần giản dị và gần gũi hơn. |
Bầu Đức bỏ ra những khoản tiền kếch xù để nuôi các đội bóng V.League, Lào League, các lứa trẻ của lò đào tạo HAGL… Đôi khi cao hứng, ông “thoáng” một cách bất ngờ và treo tiền thưởng tiền tỷ cho một trận đấu.
Bầu Tú tiêu tiền cũng thật nhiều, nhưng thiên hạ chẳng biết ông phải dốc ruột bao nhiêu. Nếu xét về chuyện… nuôi con, bầu Tú nặng gánh không kém gì bầu Đức. Trong tay ông Tú là 2 CLB Thái Sơn Nam, Thái Sơn Bắc và một cơ số đội futsal khác đại diện cho các địa phương mà ông phát triển trong quá trình xã hội hoá môn bóng đá trong nhà.
Bầu Đức có thói quen “nổ” banh xác pháo khi nói đến những mục tiêu. Gần nhất, khi VFF chọn Hữu Thắng làm HLV trưởng ĐTVN, ông Ba Đức dằn mặt luôn: Không vô địch SEA Games thì từ chức hết!
Bầu Tú, ngược lại, chưa bao giờ ồn ào trên các phương tiện truyền thông. Một phần, futsal kín tiếng và chưa được nhiều người biết, nhưng phần khác, tính cách của ông Tú cũng hiếm khi “tạo sóng”. Thứ mục tiêu mà ông Tú ấp ủ nhất – đưa futsal lọt Top 4 châu Á – lại không phải do ông nói, mà là lời hứa của HLV Bruno Formoso.
Mơ về những đỉnh cao
Bầu Đức và bầu Tú chơi bóng đá, làm bóng đá ở những thái cực khác hẳn nhau, như lửa với nước. Nhưng họ có điểm chung là đam mê, cống hiến hết mình và giống những người leo núi, giấc mơ cả đời họ là đỉnh Everest.
Đỉnh cao ấy thì còn ở rất xa, cả với bóng đá 11 người lẫn futsal, nhưng nếu không có những người như bầu Đức, bầu Tú, bóng đá Việt chưa biết đến bao giờ mới tìm ra được những lối đi.
Công bằng mà nói, cùng tâm huyết, cùng quan điểm chơi đẹp và tử tế, nhưng bầu Đức làm bóng đá 11 người có cái khó riêng so với bầu Tú làm futsal. Vì quy mô, vì sự phổ biến toàn cầu, vì độ hấp dẫn, và vì muôn vàn đặc trưng khác nữa của hai môn bóng…
Bầu Tú (trái) điểm tĩnh trên hàng ghế VIP khi chứng kiến ĐT futsal Việt Nam vượt qua Nhật Bản. |
Chẳng nói đâu xa, nếu đá sân 11, chúng ta có hy vọng gỡ hòa khi bị Nhật dẫn trước 3-1 trong hiệp chính, rồi 4-3 trong hiệp phụ không? Không phải là không thể, nhưng khó như lên trời vậy. Futsal, với đặc thù riêng của nó về không gian sân hẹp, số lượng người ít và bấm giờ bóng sống, thì cho phép chúng ta làm điều đó.
Một đội bóng sân to cần tối thiểu hơn hai chục cầu thủ, trong đó phải có dăm bảy “ngôi sao” thì mới tính chuyện đường xa. Đào tạo, nuôi dạy và quản lý một tập thể như thế, ngoài tiền bạc còn vô khối chuyện đau đầu khác. Bầu Đức yêu HA.GL, yêu đội tuyển, nhưng ông không thể ăn chực nằm chờ cùng họ hết ngày này qua tháng khác.
Futsal không đòi hỏi quá đông nhân lực, cũng không có nhiều điều kiện dính đến “thị phi”. Bầu Tú bởi vậy một nách nhiều con nhưng mọi sự vẫn chu toàn, và ở cấp đội tuyển, ông thậm chí còn đóng nhiều vai: trưởng đoàn, thông dịch, kiêm luôn săn sóc viên, rang cơm, nấu mỳ, đi chợ…
Và cũng phải xét một cách công bằng, không phải quốc gia nào cũng chú trọng phát triển futsal. Ở Đông Nam Á, chúng ta chỉ có đối thủ thật sự là Thái Lan. Ra châu Á, thêm vài đội mạnh khác, nhưng nhờ sự nỗ lực, chúng ta đang dần bắt kịp họ và thực tế là đã gây địa chấn đủ để chen chân vào nhóm đầu có vé đi World Cup.
Đó là phần thưởng xứng đáng cho những ngày tháng dài đằng đẵng lao tâm khổ tứ của bầu Tú. Đó cũng là thành quả hiển nhiên cho cách chọn một lối đi riêng, tuy là ngách phụ nhưng rất sáng của ông chủ doanh nghiệp Thái Sơn.
Leo lên một đỉnh cao, có nhiều con đường để lựa chọn. Đường nhỏ, bầu Tú lĩnh ấn tiên phong và về cơ bản, đã thành công ở mức vượt trên kỳ vọng. Còn đường lớn mà các cường quốc bóng đá đều đi và đã đi thành mòn vẹt, thì bầu Đức vẫn đang cặm cụi bám theo, và ông buộc phải đặt mốc cho từng chặng.
Chặng trước mắt: vô địch SEA Games 2017 đã, rồi tính tiếp…